"Làm sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng Ti Thiên Giám có thể giải quyết được Đầu Tử còn lão phu như ta thì không được sao? Nhất định chính là chuyện cười, Đầu Tử chỉ là giỏi việc lẩn trốn mà thôi, chỉ cần biết được vị trí của hắn, thì lão phu cũng có thể bóp chết hắn bằng một tay!”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận suy nghĩ lại, hắn đã biết được một vài thông tin từ trong hành động của đối phương. Đầu tiên, đối phương không có trực tiếp động thủ cướp chứng tỏ hắn ta cũng không muốn ồn ào quá căng với Ti Thiên Giám.
Thứ hai, đối với Ti Thiên Giám và quốc sư mà nói, bí mật này của Thượng Cực Quán Khẩu có sức hấp dẫn rất lớn.
Sau khi suy nghĩ kỹ về quan hệ lợi hại trong đó, Lý Hỏa Vượng lại nhìn vị quốc sư đứng trước mặt mình:
"Ti Thiên Giám đại nhân có ân với ta, nếu làm như vậy thì tại hạ quả thực không yên tâm.”
Hoàng Phủ Thiên Cương nghi ngờ nhìn đánh giá Lý Hỏa Vượng trước mặt từ trên xuống dưới.
“Ngươi trung thành với nàng như vậy? Sao mà lão phu lại không biết được chứ? Ta nhớ ở trong Giám Thiên Ti ngay cả một chức quan mà ngươi cũng không có đúng không?”
Tay của Lý Hỏa Vượng chỉ vào Thượng Quan Ngọc Đình mắt mọc đầy đầu kia:
“Thứ này nhiều như vậy, nếu quốc sư lại cho tại hạ thêm một người vậy thì trong lòng tại hạ cũng cảm thấy tốt hơn chút.”
Nếu như mình có hai bí mật, vậy thì một cái có thể tìm Đầu Tử, một cái tìm Miểu Miểu.
Nếu quốc sư đã lên tiếng, lúc này không lợi dụng lấy thì chờ đến lúc nào lợi dụng đây.
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, trên mặt của Hoàng Phủ Thiên Cương hiện lên một tia sáng tỏ:
"Thì ra là như vậy, được, đem lương thực cho binh lính không đói, huống chi đồ ăn này cũng không phải của ta."
Sau khi nói xong, một tay Hoàng Phủ Thiên Cương bắt pháp quyết, tự lẩm bẩm trong miệng, quay một vòng quanh Thượng Quan Ngọc Đình sau đó chỉ vào Lý Hỏa Vượng.
Một tròng mắt của Thượng Quan Ngọc Đình lập tức bay ra, chui vào bên trong hình ảnh của Lý Hỏa Vượng.
Ngay sau khi hắn thu lại đại bào, Thượng Quan Ngọc Đình trực tiếp biến mất.
Có thể thấy hắn rất hài lòng với thu hoạch lần này, hắn đưa tay ra vỗ lên bả vai của Lý Hỏa Vượng.
"Nếu ngươi đã lấy thứ này vậy chờ đến khi Ti Thiên Giám quay lại hỏi ngươi những thứ này ở đâu rồi thì ngươi biết nên trả lời như thế nào rồi chứ?”
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng suy nghĩ trong đầu rồi chậm rãi gật đầu:
“Tại hạ biết.”
Còn về việc liệu sau khi Ti Thiên Giám quay lại và phát hiện Thượng Quan Ngọc Đình biến mất rồi hơn nữa cũng không lấy được cái gì, có trách tội mình hay không thì Lý Hỏa Vượng cũng không quan tâm lắm.
Cố Lâm sắp lên ngôi, chừng nào mà chưa cứu được Miểu Miểu quay trở lại thì chừng đó mình chưa thể yên tâm được.
“Ừm~Trẻ nhỏ dễ dạy.”
Hoàng Phủ Thiên Cương hài lòng gật đầu.
“Quốc sư, khi nào thì chúng ta đuổi giết Đầu Tử?”
Giọng điệu Lý Hỏa Vượng có phần gấp gáp hỏi.
"Bây giờ luôn đi."
Nghe thấy đối phương nói tự tin như vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức đi về phía giữa một dòng sông dưới chân núi.
Muốn sử dụng bí mật của Thượng Cực Quán Khẩu thì nhất định phải lợi dụng ảnh ngược trên mặt nước mới được.
Lúc lao về phía dòng sông, Lý Hỏa Vượng nhìn quốc sư đang bị thu nhỏ lại thành một tấc bên cạnh, không nhịn được hỏi:
"Quốc sư, rõ ràng Đầu Tử tội ác tày trời như vậy mà sao Ti Thiên Giám đại nhân và ngài đều không có chút nôn nóng nào vậy?”
Câu hỏi này đã giấu trong đầu Lý Hỏa Vượng từ rất lâu rồi, cuối cùng cũng tìm được cơ hội để hỏi cho ra.
"Hừ hừ, Đầu Tử của Sơn Quỷ Nhãn lên kế hoạch làm mất tinh thần đã bị giết, giết một tên khác thì như thế nào. Cái thứ Tọa Vong Đạo này giống như cỏ ở Thanh Khâu vậy, sau khi đốt một lần thì sẽ mọc lại.”
"Để cho Tọa Vong Đạo tổn thương nguyên khí nặng nề là được. Những chuyện phiền phức trên thế đạo hiện giờ còn nhiều hơn bọn họ nữa.”
"Tọa Vong Đạo chết rồi, một thời gian sau còn có thể xuất hiện lại không?"
Lý Hỏa Vượng lập tức trợn to hai mắt, ngay cả trong trí nhớ của Hồng Trung cũng chưa từng nghe qua câu nói này.
"Thiên hạ này chỉ cần có một người nói dối, thì Tọa Vong Đạo vẫn sẽ còn."
Nghe vậy, trong lòng Lý Hỏa Vượng kinh ngạc tựa như hiểu ra cái gì đó, hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời có ánh nắng tươi sáng trên đỉnh đầu.
Thế giới này quỷ dị hơn mình tưởng tượng nhiều, vẫn còn có nhiều thứ mà mình chưa biết được.
Trước mặt Lý Hỏa Vượng xuất hiện một dòng suối nhỏ quanh co trong rừng, mắt thấy sắp phải giết Đầu Tử rồi, hô hấp Lý Hỏa Vượng chợt trở nên nặng nề.
Hắn cúi người đưa tay múc một bát nước từ trong ảnh ngược của mình trong nước, ánh mắt của cái bóng ngược trong nước dao động trái phải theo dòng nước.
Lý Hỏa Vượng hít một hơi thật sâu, trong lòng hắn thầm mặc niệm vị trí của Đầu Tử, sau đó vỗ nhẹ lên giữa hai lông mày của mình trong mặt nước.
Trong phút chốc, cả thể xác lẫn tinh thần của Lý Hỏa Vượng chấn động dữ dội như thể bị hất nước vào vậy, ngay sau đó, âm thanh xung quanh biến mất, không còn tiếng nước chảy hay tiếng chim hót, tiếng tim đập của quốc sư cũng không nghe thấy nữa.
Nhưng ngược lại, Lý Hỏa Vượng lại nhìn ra một góc nhìn khác, góc nhìn của một thái giám.