Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 870: Căn Nguyên




Lần này không có ai đi cùng với hắn mà chỉ có một mình hắn đi vào trong lăng mộ. Cùng với âm thanh rung chuyển của tảng đá, chiếc quan tài bị Cửu Long kéo từ từ mở ra.

“Phụ hoàng, những chuyện mà trước đó ngươi phân phó cho quả nhân, quả nhân đã làm được rồi.”

Cơ Lâm nhìn cha mình đang nằm ở bên trong, trong ánh mắt không hề có chút lưu luyến nào.

"Được...Được rồi! Hahaha, không hổ là đứa con trai do ta nhìn trúng."

Lão hoàng đế bị dây xích màu vàng quấn chặt toàn thân cười lớn nói.

“Mẫu hậu ủng hộ đại hoàng tử, cho nên đã bị ta giết chết rồi!”

Lời nói của Cơ Lâm cưỡng ép cắt ngang giọng nói của hoàng đế.

"Thái hoàng thái hậu có mưu đồ muốn làm loạn cũng bị ta giết chết. Phụ hoàng, đây là ngươi dạy ta, người làm được việc lớn thì ngay cả người thân cũng có thể giết chết!”

Lão hoàng đế trong quan tài dừng một lúc, sau đó lại nói:

"Thật tàn nhẫn. Ta không có nhìn nhầm."

Đây rõ ràng không phải là câu trả lời mà Cơ Lâm nghĩ đến, hắn thở hổn hển một cước đạp đổ cống phẩm phía trước quan tài.

"Tại sao! Hôm nay ta sẽ lập tức đăng cơ làm hoàng thượng rồi. Hôm nay ta hỏi ngươi tại sao! Tại sao ngươi lại muốn mấy huynh đệ chúng ta tàn sát lẫn nhau!”

"Ta nói cho ngươi biết! Ta là hoàng đế, sau này ta sẽ tự mình định đoạt. Quả nhân tuyệt đối sẽ không bao giờ để con của mình giết hại lẫn nhau!"

"Hahaha..."

Lão hoàng đế cười nói:

"Lâm nhi? Ngươi nghĩ xem vì sao văn võ bá quan đều nghe lời chúng ta? Đều xung chúng ta làm tôn?”

"Vì chúng ta là hoàng đế!"

"Ngươi thật sự nghĩ như vậy sao? Ngươi thật sự cho rằng chỉ cần dựa vào danh nghĩa hoàng đế là có thể khiến cho binh gia nho gia tuyệt đối trung thành không hai lòng với quan gia chúng ta sao?”

"Thậm chí ngay cả cấm quân trong cung đều là người của họ. Vậy ngươi có biết tại sao họ không dám lật đổ chúng ta, tự mình trở thành hoàng đế không?"

Điều này khiến Cơ Lâm dừng lại, từ trước đến nay hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

"Họ không dám, họ không dám trơ mắt nhìn gia tộc của mình giết hại lẫn nhau, mà Cơ gia chúng ta lại dám!!"

"Năm đó Đại Tề bị tiêu diệt, như rắn không đầu, Cơ gia chúng ta cũng được coi là một thế gia vọng tộc, chưa kể hàng vạn ít nhất là vài nghìn người vì ngôi vị hoàng đế này mà chúng ta con giết mẹ, ông giết cháu, huynh đệ giết nhau, cứ thế giết nhau cho đến khi chỉ còn lại một người mà người đó chính là vị hoàng đế Đại Lương đầu tiên của chúng ta.”

"Cho nên Cơ gia chúng ta mới có thể vạn đời mà chỉ có một hệ còn những bọn chuột nhắt nhát gan kia cũng chỉ có thể bị Cơ gia chúng ta sai khiến!”

Cơ Lâm khó có thể tin được lùi lại vài bước, rõ ràng là bị câu trả lời này làm cho khiếp sợ rồi.

Dừng vài giây, hắn vô cùng không cam lòn nói:

"Tại sao!! Tại sao hết lần này đến lần khác đều là Cơ gia chúng ta máu thịt tương tàn?”

"Vì chúng ta là con của trời! Là Chân Long Thiên Tử! Chỉ có như vậy, chúng ta mới có thể gánh vác được khí vận của triều Đại Lương!"

Cùng với tiếng rống giận của lão hoàng đế, tiếng gầm của rồng rung động lòng người vang lên từ trong quan tài. Từng miếng vảy rồng trên người Cơ Lâm lật lại rồi biến mất.

Một lúc lâu sau, tiếng rồng gầm mới dần dần lắng xuống, giọng nói của lão hoàng đế có chút mệt mỏi:

“Vì ngươi cũng sắp lên ngôi rồi nên ta sẽ nói cho ngươi biết. Thật ra, trước đây thiên hạ này không thái bình như ngươi nghĩ đâu.”

"Vào thời thượng cổ, con người được các thầy vu nuôi để ăn, sống giống như những con heo ăn thứ bẩn thỉu vậy.”

"Nhưng sau này, tổ tiên của chúng ta không muốn đời đời kiếp kiếp làm heo, cho nên họ đều trốn đi."

"Nhưng chỉ chạy trốn thôi thì chưa đủ, sớm muộn gì các thầy vu cũng sẽ tìm tới, vì vậy họ phải tìm cách mở ra một thế giới khác để sống qua ngày, mà khí vận chính là thứ đã chống đỡ thế giới này."

"Nhưng bọn chúng sẽ không chịu để yên. Bọn chúng luôn nghĩ cách phá vỡ trời đất của chúng ta khiến cho chúng ta tiếp tục trở về làm heo.”

"Lúc trước, người xưa đã nghĩ ra cách lấy đi một phần khí vận trên người thầy vu, để một người chống đỡ thiên địa này. Người đó chính là vị hoàng đế đầu tiên. Đừng có quan tâm đó là vị hoàng đế nào, tất cả hoàng đế đều giống nhau.”

Cơ Lâm sững sờ đứng tại chỗ. Bây giờ đầu óc hắn rất loạn, trong lúc nhất thời hắn không hiểu đối phương đang nói cái gì.

"Không nghĩ ra được cũng không sao, chờ sau khi ngươi đăng cơ có thời gian rồi nghĩ lại sau. Nhớ kỹ, những gì mà vừa nói chính là sự thật, nếu như sau này có người nói với ngươi cái gì mà Ti Mệnh, Trường Sinh Thiên thì đều là giả hết, đều nghĩ ra để lừa gạt ngu dân thôi.”

Cơ Lâm thất thần bước ra ngoài. Hắn ngồi trên bậc thang trước tẩm cung của mình suy nghĩ rất lâu, cứ nghĩ từ khi trời tối cho đến khi trời sáng.

Nếu như phụ hoàng không lừa mình vậy thì thế hệ con cháu của mình sau này cũng sẽ giống như mình, tự giết hại lẫn nhau.

Vì để nâng cao cái gọi là khí vận, quả thật Cơ gia đã phải bỏ ra quá nhiều.