Nói xong, Lý Hỏa Vượng dẫn Lý Tuế đi vào trong cung, hắn nhanh chóng tìm được thi thể của An Bình công chúa, đợi khi moi hết lục phủ ngũ tạng, Lý Tuế chui vào trong, nàng biến thành giống như An Bình công chúa.
Lý Tuế gột sạch máu trên ngời, chui vào một bộ váy màu nhạt có viền vàng, tay áo rộng đủ chỗ để Lý Tuế che xúc tu.
Áσ ɭóŧ gầm màu hồng nhạt quấn ngực, khuyên tai dài màu xanh nhạt đeo bên thùy tai, kết hợp cây trâm lá liễu tinh xảo trên mái tóc đen, ngoại trừ dải lụa trắng quấn che đi cái đầu ở cổ, thì gần như giống y hệt An Bình công chúa mà Lý Hỏa Vượng gặp ban đầu.
“Được rồi, chúng ta đi! Đi đến chỗ lính gác ngầm lượn một vòng, để họ biết An Bình công chúa chưa chết.”
Lý Hỏa Vượng kéo Lý Tuế lao vào trong màn mưa lớn.
Tối hôm đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng đợi mước nưa gột rửa toàn bộ thành Thượng Kinh, tất cả dường như chưa từng xảy ra, mùi máu tanh trong không khí được rửa sạch sẽ, dân chúng trong thành người đi làm, người đi chợ.
Lúc này, Cao Trí Kiên đã điều khiển xe ngựa đi vào thành Thượng Kinh, hắn hơi mơ hồ nhìn các cửa hàng biển hiệu san sát nhau hai bên đường lớn.
Theo lý, mình là hoàng đế ở đây, phải cảm thấy rất quen thuộc với nói này mới đúng, nhưng tại sao lại không có chút ấn tượng nào?
“Chẳng lẽ trước đây ta không thường xuyên xuất cung ư?”
Cao Trí Kiên thầm nghĩ.
Suy nghĩ một lúc, Cao Trí Kiên cưỡi xe ngựa thuận theo đường lớn đi vào trong, đi một lúc, khi hắn nhìn thấy bức tường thành màu hồng quen thuộc, trong mắt hắn lóe lên hồi ức.
Hắn nhớ nơi này, hồi nhỏ mình được người khác bế thường xuyên nhìn thấy tường màu sắc này.
Xuống xe ngựa, sau khi Cao Trí Kiên cố gắng bình tĩnh cảm xúc kích động của mình, nắm chặt nắm đấm đi về phía cấm quân canh giữ cổng thành.
Nhìn thấy anh chàng cao lớn như Cao Trí Kiên, cấm quân canh công cau mày, trên tường thành bên trên cũng lóe lên hàn quang.
Khi đi đến chỗ cách lính canh cổng hai trượng, Cao Trí Kiên đứng im, nhìn thẳng đối phương.
Nhìn một lúc, Cao Trí Kiên lộ ra vẻ nghi hoặc:
“Kỳ lạ, bọn họ không biết ta ư? Ta là hoàng đế mà, kể cả là hoàng đế trước đây, bọn họ cũng phải nhận ra ta mới đúng.”
Cao Trí Kiến tiến lên hai bước, dùng ngón tay chỉ vào mặt mình, đang định lên tiếng.
“Trọng địa hoàng gia, to gan dám hỗn xược!”
Trường kích sắc nhọn đã chỉ về phía Cao Trí Kiên, hắn lập tức cảm thấy chân mày của mình tê dại.
Cùng luyện binh pháp, hắn có thể cảm nhận được sát khí ngút trời trên tường thành, cảnh giới của đối phương vượt xa mình, đây không phải là cảnh cáo, mình chỉ cần tiến thêm một bước, e là sẽ phải chết.
Cao Trí Kiên vội vàng lùi lại bên xe ngựa, nhìn bức tường cao chọc trời từ xa, nhất thời hắn không biết phải làm thế nào, dường như không giống như hắn nghĩ.
“Ta là hoàng đế… phải không?”
Đúng lúc Cao Trí Kiên nghĩ như vậy, một bóng người lướt sát qua vai hắn, cấp tốc lao về phía cổng bên.
Đãi ngộ khác với Cao Trí Kiên, cấm quân canh công cũng không nhìn hắn một cái, mặc cho hắn lao vào trong cổng bên chỉ khép hờ.
Tiến vào trong cung, hai chân dưới áo bào của người này phi nhanh, giống như bay lên, xông vào tẩm cung của hoàng thượng.
Đến bên ngoài tẩm cung, hắn cố ý bước chậm lại đi vào.
Tuy hắn đã bước chậm, nhưng vẫn bị một nghiên mực bay đến đập trúng đầu chảy máu.
Nhưng hắn vẫn không dám suồng sã, chỉ vì người đập hắn là đương kim thánh thượng.
Hắn bò dưới đất, cất giọng sợ hãi nói:
“Khởi bẩm hoàng thượng, vẫn chưa tìm được An Bình công chúa.”
“Kéo hắn ra chém cho ta!”
Cơ Lâm nổi giận hét một tiếng, dễ dàng tuyên án tử hình cho một người.
“Hoàng… thượng! Hoàng thượng! Xin tha mạng!”
Thái giám cung nữ trong tẩm cung đều im như thóc, chỉ sợ người tiếp theo sẽ là mình.
Nhưng trong đó có một thái giám lại tỏ ra vô cùng ung dung, một lão thái giám ôm kim tuế phất trần trong lòng đi đến bên cạnh Cơ Lâm đang nổi giận, xoa dịu nói:
“Bệ hạ, ngươi đừng lo lắng, lão nô bói một quẻ, từ trên quẻ thấy, An Bình công chúa đã tạ thế, điện thờ cũng bói ra như vậy.”
Tua sợi trân châu trên đỉnh đầu Cơ Lâm cũng lắc mạnh dữ dội theo lời của hắn:
“Ta không cần bói toán! Ta muốn nhìn thấy người! Chẳng may An Bình công chúa đó biết thuật che mắt thì sao? Sống phải thấy người chết phải thấy xác! Ta muốn nhìn thấy đầu của nàng ta! Tất cả là môt lũ ăn hại!”
---
Trong tẩm cung đầy khí thế, Cơ Lâm nổi giận lôi đình chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong cung. Mọi chuyện đều sắp thành công rồi nhưng hết lần này đến lần khác lại phát sinh biến cố vào thời điểm cuối cùng.
Đi được một lúc, hắn dùng sức vung ống tay áo rộng lớn bên trái lên.
"Phái những người còn lại ra hết đi. Cho dù có phải dùng cách nào cũng nhất định phải tìm được nha đầu An Bình trước lễ đăng cơ cho quả nhân!”
"Lão nô tuân chỉ."
"Bệ hạ, ngài bớt giận, chút chuyện nhỏ này sẽ không kéo dài được bao lâu đâu. Hiện tại chỉ cần không bị mù đều có thể nhìn ra khí vận đang ở bên ngài, ngược lại nếu tức giận thì chỉ thêm nhức đầu thôi.”
Nghe vậy, sắc mặt Cơ Lâm mới tốt hơn một chút:
"Đúng rồi, không có tin tức gì về Nhĩ Cửu của Áo Cảnh Giáo kia sao?"
"Các vệ binh canh gác cổng thành nói rằng họ đã nhìn thấy người này vào thành rồi, nhưng cho dù là bói toán hay tính quẻ thì cũng không tìm thấy hắn ở chỗ nào của Thượng Kinh."
"Hừ! Người này thật đúng là khó có thể trọng dụng được. Thôi, niệm tình trước đó hắn có công lao, công tội bù nhau, phong cho một chức quan nhàn rỗi đi.”
Nói xong, Cơ Lâm chắp tay sau lưng chuẩn bị vào buổi triều sớm, nhưng khi hắn đang thay quần áo, hắn đột nhiên thay đổi chủ ý, đi về phía hoàng miếu.