Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 871: Tru Di Cửu Tộc




Không phải là Cơ Lâm chưa từng nghĩ tới việc không làm hoàng đế nữa, dứt khoát để cho người khác gánh vác số mệnh này.

Nhưng hắn đã bỏ ra nhiều như vậy rồi, giết chết biết bao nhiêu huynh đệ tỷ muội, không dễ dàng gì mới có thể lên ngôi.

Chính mình cũng đã phải trả giá, phí hết chín trâu hai hổ mới có thể từ trong chín người trở thành người sống sót cuối cùng. Mắt thấy sắp hái được đào rồi nhưng vì tương lai con cái của mình sẽ giết hại lẫn nhau liền trực tiếp đưa quả đào này cho người khác? Hắn không làm được.

Đến khi lão thái giám khoác long bào lên người hắn, lúc này hắn chợt tỉnh táo lại:

"Bệ hạ, vào cung nghỉ ngơi chút đi. Người cứ như vậy sẽ tổn hại long thể.”

Cơ Lâm yên lặng gật đầu, quay người đi về tẩm cung của mình, trong lòng vẫn nghĩ đến phụ hoàng, nghĩ đến bộ dáng hiện tại của mình:

"Người chết cũng có thể sống lại, đây chẳng phải là nói phụ hoàng bây giờ đã trường sinh bất lão rồi?”

Cơ Lâm nằm trên giường, mơ màng nghĩ về những vấn đề này.

Đúng lúc này, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, nhanh chóng tiến gần về phía mình:

“Sao vậy?”

Cơ Lâm đang nằm trên giường khẽ nhắm hai mắt hỏi.

"Bẩm bệ hạ, tung tích của An Bình công chúa được tìm thấy ở ngoài ngoại ô Thượng Kinh, nàng bị Nhĩ Cửu đưa đi rồi.”

“Cái gì!!?”

Cơ Lâm chợt mở to mắt, nghiến răng trừng mắt nhìn tiểu thái giám đưa tin.

"Lại là hắn! Quả nhân móc tim móc phổi đối đãi với hắn mà hắn lại vì một nữ nhân mà phản bội quả nhân!”

"Truyền chỉ xuống! Sau khi bắt được thì chu di cửu tộc Nhĩ Cửu! Xử tử lăng trì! Toàn bộ thịt trên người đem cho chó ăn!!”

---

Ở vùng ngoại ô cách thành Thượng Kinh năm dặm, Lý Hỏa Vượng dẫn theo Lý Tuế chạy như điên trong rừng, bóng người giữa khu rừng phía sau lưng họ toán loạn, thanh thế nhìn cũng lớn.

Thời điểm thấy những người phía sau sắp đuổi kịp, một vị La Hán áo đen cầm vòng phục ma trong tay đột nhiên phá ra từ trong một thân cây bên cạnh, vòng phục ma khắc đầy kinh Phật trong tay hắn đập mạnh về phía hai người Lý Hỏa Vượng.

Kèm theo một luồng sáng đen hiện lên, vòng phục ma nện mạnh lên hai người họ, trong phút chốc, cơ thể của hai người nổ tung giống như gỗ mục vậy.

Ngay sau đó một đám người vây quanh lại, nhìn đầu Lý Hỏa Vượng trong tay vị La Hán kia.

“Không ổn!”

Một người đàn ông ăn mặc như đạo sĩ lật hai tay lại, chà hai chiếc lá cây lên hai mắt mình.

Ngay sau đó, khi hắn đưa tay ra xé nát da mặt trên đầu của Lý Hỏa Vượng, lúc này mới phát hiện bên dưới khuôn mặt này lại là khuôn mặt bị dán một tấm bùa của một người chết.

"Đây là thuật che mắt! Nhanh lên!"

Nhóm người lập tức giải tán.

Mà ở trên sườn núi phía xa, Lý Hỏa Vượng đứng từ xa quan sát mọi thứ trước mắt:

"Trò lừa bịp của Tọa Vong Đạo có ích hơn ta tưởng tượng nhiều, giúp ta kéo chân bọn họ được một khoảng thời gian.”

“Cha, chúng ta còn bị người khác đuổi theo bao lâu nữa?”

Hai chân hai tay Lý Tuế nằm trên mặt đất thành hình chữ đại.

“Chuyện này không do chúng ta quyết định mà là được quyết định bởi việc khi nào thì Ti Thiên Giám quay trở lại.”

Lý Hỏa Vượng không nói hai lời, hắn lập tức móc xương quai xanh của mình ra, bắt đầu vẽ bùa bói quẻ.

Đối tượng bói quẻ của hắn đương nhiên là tên Ti Thiên Giám còn chưa trở về kia. Đương nhiên Lý Hỏa Vượng biết rằng chính mình không thể dựa vào lá bùa bói quẻ để bốc ra quẻ tượng của Ti Thiên Giám được.

Tuy nhiên, chính mình bói quẻ cho hắn nên nhất định đối phương sẽ phát giác ra. Điều mà Lý Hỏa Vượng muốn là sử dụng loại nhận biết này để nhắc nhở đối phương rằng chuyện của mình đã xử lý xong rồi.

Sau khi bói quẻ xong, Lý Hỏa Vượng nhét xương quai xanh bị nứt trở lại vào trong da thịt mình rồi nhìn Thượng Quan Ngọc Đình ở bên cạnh:

"Cũng đến nước này rồi, có thể nói cho ta biết Ti Thiên Giám đại nhân đi đâu rồi không?"

Thượng Quan Ngọc Đình đầu đầy tròng mắt lại có vẻ không hề hoảng sợ chút nào:

"Không biết, đại nhân ngài ấy cũng không nói với ta. Nếu đại nhân muốn trì hoãn thì đương nhiên đều có lý do cả.”

Đối mặt với ảo giác không biết có được tính là vật sống hay không, Lý Hỏa Vượng tức giận không có chỗ phát tiết.

Cũng may không biết Cơ Lâm đã tìm được những cao thủ này ở đâu, mặc dù nói năng lực vây bắt và năng lực bói toán đều rất lợi hại nhưng Lý Hỏa Vượng cũng không phải không có chuẩn bị, Cốt Kiếm chính là chỗ dựa lớn nhất của hắn.

Vào thời điểm sắp bị vây bắt, hắn luôn có thể thông qua Cốt Kiếm chạy tới Đại Tề né tránh.

Đối với việc Lý Hỏa Vượng trốn thoát đến một tầng lịch sử khác, cho dù những người này có mạnh đến đâu, pháp thuật thần thông có cổ quái đến nhường nào thì cũng không có cách nào quá tốt.

Nhưng mà cứ chạy ngược chạy xuôi, ăn không ngon ngủ không yên, quả thực có chút hành hạ người.

Lý Hỏa Vượng từ trong ngực móc ra một cái màn thầu đưa cho Lý Tuế:

“Mau ăn đi, ăn xong tranh thủ thời gian đổi chỗ, trong đám người kia có một tên mà la bàn xác định vị trí trong tay hắn có chút lợi hại.”

Lý Tuế ngồi dậy, cầm lấy cái màn thầu bỏ vào miệng, hai má phồng lên nhai ngấu nghiến:

"Cha, ta không muốn ăn màn thầu, ta có thể vào trong rừng kiếm thịt không? Ta vừa thấy trong rừng có rất nhiều thịt."

"Cũng đến lúc này rồi, đừng có kén ăn nữa. Bây giờ mà còn lãng phí thời gian đi săn thú thì chẳng phải là nói cho bọn chúng biết chúng ta đang ở đây sao? Cầm lấy cái này ăn đi.”

Lý Hỏa Vượng vươn tay vào trong chiếc đạo bào màu đỏ móc móc, hắn đưa cho Lý Hỏa Vượng một cái vảy máu to.