Những móng rồng kia tập trung lại một chỗ dùng hết sức cào về phía Lý Hỏa Vượng, nói đúng hơn là tiểu hoàng đế đã chết ở trên thân kiếm của Lý Hỏa Vượng.
“Lý huynh! Như vậy không được! Long khí kia sẽ thúc giục tiểu hoàng đế sống lại! Không thể để bọn họ đυ.ng vào! Mau ném hắn về Đại Lương đi!”
Lý Hỏa Vượng chợt hất kiếm lên không trung, ném thi thể kia vào trong hư ảnh màu đỏ của Hư Niên.
Sau đó hắn rút thanh Cốt Kiếm ra dùng sức chém về phía bên kia. Đường kẽ nứt lịch sử kia xuyên qua tàn ảnh màu đỏ của Hư Niên, mang tiểu hoàng đế ở bên trong đến Đại Lương.
Chờ xử lý xong hết thảy, mặt đất cứng rắn đã gần ở trong gang tấc rồi.
Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi chợt nhắm mắt lại. Một giây sau, hắn cảm giác được cơ thể của mình nặng nề đập lên mặt nước lạnh như băng.
Sau khi cảm nhận được làn nước lướt qua làn da của mình, Lý Hỏa Vượng cũng không lập tức đi đến thượng du mà là đung đưa hai chân, lặn xuống đáy nước bơi về phía bên trái.
Cứ bơi như vậy cho đến khi sắp không nhịn nổi được nữa, lúc này Lý Hỏa Vượng mới vùng vẫy nổi lên trên mặt nước. Khi đầu của hắn càng ngày càng đau, nước cũng bắt đầu trở nên dính nhớp hơn, hơn nữa áp lực đè xuống xung quanh cũng ngày một lớn hơn.
Đùng một tiếng, Lý Hỏa Vượng vén mặt đất lên rồi trở mình từ trong đất chui ra ngoài. Hắn mở to miệng nôn ra đất.
Hắn không để ý đến cơn đau nhức trên người, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên theo bản năng, chuẩn bị nhìn về phía Long Mạch.
Nhưng khi hắn còn chưa kịp nhìn rõ thì mặt đất đã bắt đầu chấn động dữ dội:
“Động...động đất ư?!”
Trong bóng tối cát bay mù trời, trời đất thay đổi lớn, Lý Hỏa Vượng bị thương nặng lúc này không làm được gì cả. Hắn chỉ có thể nằm trên mặt đất lấy lại tinh thần chờ trận động đất qua đi.
Không biết đã qua bao lâu, chờ đến khi vết thương trên người Lý Hỏa Vượng đều đã bắt đầu khép miệng lại, lúc này cảm giác chấn động dữ dội kia mới biến mất.
Lý Hỏa Vượng dùng kiếm chống lên mặt đất lảo đảo đứng dậy. Hắn cẩn thận nhìn bụi đất mịt mù bốn phía xung quanh.
“Chờ chút đã, sao lại sáng như vậy? Thiên tai qua rồi ư?”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận dò xét lại một lần, chợt ngẩng đầu lên, hắn phát hiện quả nhiên bóng tối trên bầu trời đã biến mất rồi!
Nhưng Lý Hỏa Vượng còn chưa vui mừng được bao lâu thì hắn đã nhìn thấy mặt trời treo trên cao có chút không đúng lắm. Vốn dĩ nó là một quả cầu vô cùng chói mắt nhưng phía trên lại xuất hiện một vài hoa văn màu đen.
“Oa, đạo sĩ, Thiên Cẩu này thật sự ăn mất ban ngày rồi.”
Hòa thượng đưa tay phải lên che lại trước mắt mình rồi ngẩng đầu nhìn cảnh tượng kỳ lạ trên bầu trời, mặt đầy cảm khái nói.
“Đây...đây...rốt cuộc thế giới này đã xảy ra chuyện gì vậy? Thế giới này là thực sao?”
Trong nháy mắt dao động khiến cho nội tâm Lý Hỏa Vượng đột nhiên xuất hiện một trận lạnh run.
“Không, ngươi không thể nghi ngờ, ngươi là Tâm Tố! Nếu như ngươi hoài nghi thì chuyện này sẽ càng phiền phức hơn!”
Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm tay dùng sức đập vào đầu mình.
Sau khi đập mạnh đầu mình mấy cái, Lý Hỏa Vượng liền dừng lại, không phải hắn tự mình muốn dừng mà là cảm giác nguy cơ mạnh mẽ khiến cho hắn phải dừng lại.
Móng thú dày nặng giẫm lên mặt đất khiến bụi đất xung quanh bay tứ tung, ngay sau đó thân ảnh to lớn của Hư Niên hiện ra từ trong mặt đất.
Xem ra trận chiến đấu gian khổ trước đó đã tiêu hao rất nhiều thể lực của Hư Niên. Tuy nhiên mặc dù lông trên cơ thể nàng thưa thớt hơn rất nhiều, vết nứt trên mặt cũng nhiều hơn nhưng so với bộ dáng thê thảm lúc này của Lý Hỏa Vượng còn tốt chán.
Lý Hỏa Vượng nắm chặt chuôi kiếm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tả tơi của người phụ nữ, hắn nghiến răng không lộ ra một tia sợ hãi nào hỏi:
“Đều đã thành như vậy rồi, ngươi còn muốn đấu với ta sao? Nếu ngươi có thể nghe hiểu lời con người nói vậy thì ngươi cũng nên hiểu rằng vốn dĩ giữa ta và ngươi không có bất kỳ thù hận nào cả chứ?”
Nghe Lý Hỏa Vượng nói vậy, Hư Niên cũng không lập tức đáp lại. Trên khuôn mặt tê liệt kia dần dần lộ ra biểu cảm phức tạp giống như con người vậy, tựa như muốn nói cái gì đó với Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng cũng sẽ không chờ nàng từ từ suy nghĩ. Hắn bắt đầu di chuyển bước chân chậm rãi lùi về sau. Ngay khi cơ thể to lớn của Hư Niên một lần nữa chui vào bên trong đất vàng thì một giọng nói của phụ nữ mang theo muôn vàn cảm xúc vang lên từ bên trong.
“Muốn gửi thư màu cùng xích tố (mẩu ghi chép). Núi dài sông rộng biết nơi nào.”
Lý Hỏa Vượng gần như là phản xạ theo điều kiện lập tức giơ vũ khí lên:
“Cái gì tố?! Có phải nàng đã nhận ra ta là Tâm Tố rồi hay không?”
Sau khi chờ một lúc, sau khi Lý Hỏa Vượng phát hiện Hư Niên thật sự đã rời đi rồi lúc này hắn mới nhận ra bản thân mình hiểu sai rồi. Dường như hai câu trên bao hàm ý nghĩa khác.
“Xích tố? Gia cát huynh, ban nãy Hư Niên nói như vậy là có ý gì?”
Lý Hỏa Vượng nghi ngờ trong lòng hỏi.
Gia Cát Uyên nhìn hướng mà Hư Niên rời đi, sau khi suy nghĩ một lát lại hời hợt nói:
“Từ trước đến giờ Hư Niên đều thích học vẹt không có ý nghĩa gì cả đâu. Lý huynh, bộ dáng hiện giờ của ngươi như vậy, hay là mau chóng trở về Đại Lương nghỉ ngơi chút đi.”