Lý Hỏa Vượng nhìn hắn một cái, sau đó lại nhìn xuống cái chân phủ đầy nếp nhăn bị thương:
“Ta như vậy sao có thể đuổi kịp kẽ nứt chứ, hay là ở tại chỗ hồi phục chút thể lực đi.
Dứt lời, Lý Hỏa Vượng vịn kiếm, sau khi tìm thấy đạo bào màu đỏ rồi khoác lên người, hắn tìm thấy một hòn đá chậm rãi ngồi xuống.
Dần dần, bụi đất bốn phía xung quanh bởi vì động đất mà tản đi, cảnh tượng xuất hiện trước mắt khiến cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy vô cùng chấn động. Động đất khiến cho hình dạng bề mặt đất xung quanh hoàn toàn xuất hiện thay đổi.
Rõ ràng vừa nãy chỗ này là đồng bằng nhưng bây giờ lại biến thành vách núi vừa cao vừa dốc. Chỗ hắn ngồi lúc này là bên cạnh vách đá dốc đứng kia.
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lý Hỏa Vượng cúi đầu nhìn mọi thứ lộn xộn phía dưới vách núi, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn mặt trời đen vàng xen nhau. Trong lúc nhất thời quả thật đầu óc của hắn rất loạn, có loại ảo giác như trong giấc mộng vậy.
Gia Cát Uyên ở một bên cũng lặng lẽ nhìn mọi thứ xung quanh cùng Lý Hỏa Vượng. Một hồi lâu sau, hắn chậm rãi nói:
“Tiểu sinh cũng không có biết...”
---
Trên một con đường đất cây cối rậm rạp, chân tay Lý Tuế chạm đất, lo lắng xoay vòng vòng tại chỗ, dường như đang tìm cái gì. Lúc này dưới đất đều là dấu vết cào của nàng, có vẻ như đã tìm rất lâu. Nhưng tìm lâu như vậy, vẫn không thấy bóng dáng Lý Hỏa Vượng.
Cùng với thời gian trôi qua từng chút, Lý Tuế cũng càng lúc càng lo lắng. Trước đây nàng luôn ở bên cạnh Lý Hỏa Vượng, nàng đã quen rồi. Vừa nghĩ đến Lý Hỏa Vượng có khả năng không xuất hiện nữa, Lý Tuế lo lắng đến muốn khóc.
Đúng lúc nước mắt lăn xuống từ khóe mắt nàng, bên trái nàng xuất hiện một khe nứt, Lý Hỏa Vượng toàn thân đen xì chằng chịt vết thương chui ra từ bên trong.
“Cha!”
Lý Tuế lập tức vội vàng nhào đến, dùng đầu lưỡi của xúc tu dài kích động liếʍ cằm của hắn.
“Đè chết ta rồi! Ta còn đang bị thương đấy! Mau buông ra!”
Lý Hỏa Vượng đẩy mạnh một lúc mới đẩy được Lý Tuế khỏi người mình.
“Cha, sao ngươi lại ném ta ra, ta tưởng không còn gặp được ngươi nữa, trong lòng rất buồn.”
Lý Tuế không ngừng lượn vòng quanh Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi ở trong cơ thể ta, ta không thi triển được, lửa lớn như vậy dễ thiêu cháy xúc tu của ngươi, không sao rồi, đừng sợ, tất cả đã qua rồi.”
Lý Hỏa Vượng đưa tay vỗ vỗ lên đầu nàng an ủi.
Lý Tuế cảm thấy yên tâm, nhẹ nhàng cọ cái đầu lâu màu trắng của mình vào lòng bàn tay Lý Hỏa Vượng, giọng lưu luyến hỏi:
“Cha, vậy chúng ta có thể về nhà được không?”
“Không nhanh như vậy, vẫn chưa tìm được Thượng Cực Quán Khẩu, ta định về Đại Lương trị thương trước”.
Nói xong, Lý Hỏa Vượng nhìn sang rừng cây rậm rạp xung quanh, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía ánh tà dương hoàn hảo dần khuất núi. Không thể không nói, cảm giác này vô cùng kỳ lạ, Đại Tề bị hủy thành quỷ rồi, phía Đại Lương lại không có chút động tĩnh, hoàn toàn trời yên biển lặng. Rất khó tưởng tượng, hai nơi này rất gần nhau.
Còn về điều này đại diện cho điều gì, Lý Hỏa Vượng cũng không trả lời được, nhưng hắn không quan tâm, trong thế giới điên cuồng này có quá nhiều sự việc khó mà hiểu được, hắn không cần thiết chuyện gì cũng phải tìm hiểu ngọn nguồn.
Trở về Đại Lương thân thuộc, khi lòng Lý Hỏa Vượng hoàn toàn nhẹ nhõm, hắn lập tức cảm thấy hình như cơ thể bị thương nặng của mình sắp đổ.
“Cha, ngươi không sao chứ?”
Lý Tuế đưa tay dìu đỡ Lý Hỏa Vượng.
“Ngươi đói rồi phải không? Ngươi khát rồi phải không?”
“Không sao, chút thương nhẹ này, ta vẫn chống chọi được, ngươi đã ta sang bên kia ngồi một lúc.”
Lý Hỏa Vượng nhịn cơn đau cúi đầu nhìn nửa hông của mình, đưa tay ấn thứ rớt ra từ bên trong về lại chỗ cũ. Xúc tu của Lý Tuế cũng chui vào theo, rất nhanh Lý Tuế biến mất, còn cơ thể tàn tạ trước đó của Lý Hỏa Vượng được nàng bù lấp.
“Cha, bây giờ đỡ hơn chưa?”
Nghe thấy tiếng trong cơ thể mình, Lý Hỏa Vượng đưa tay sờ lên một cái xúc tu:
“Cảm ơn, như này không cần lãng phí thời gian trị thương nữa, chúng ta đi thôi, đến Đại Tề tìm kiếm Thượng Cực Quán Khẩu.”
“Ngươi thế này có ổn thật không? Không sợ chết ở đó thật à?”
Thượng Quan Ngọc Đình ở một bên nhìn Lý Hỏa Vượng lộn xộn trước mặt, khuôn mặt căng thẳng hỏi với giọng lo lắng.
“Không cần thiết! Chuyện này xong sớm thì kết thúc sớm!”
Lý Hỏa Vượng tháo bỏ mảnh vải trên Tích Cốt Kiếm, buộc chặt lên người mình.
“Khó khăn lắm Đại Tề không có thiên tai, ta phải mau chóng, có trời mới biết Đại Tề còn trụ được bao lâu, chẳng may sập thì không còn gì hết”.
Nói xong, sau khi Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nắm chặt Tích Cốt Kiếm vung lên, theo đuổi chui vào trong khe nứt.
Khi hắn vừa đi chưa bao lâu, một chiếc xe ngựa phi nước đại xuyên qua nơi mà Lý Hỏa Vượng vừa ở đó, phi về hướng Thượng Kinh.
Chàng trai điều khiển xe ngựa liếc dấu cào chằng chịt dưới đất một cái, nói với người trong xe:
“Chúng ta đợi đến nhà rồi nghỉ. Nhìn dưới đất này, e không phải là sâu trùng lớn.”
Giọng bất mãn của cô gái vang lên từ trong xe:
“Sao lại lật lọng rồi, ôi ôi, ngươi chậm thôi, ngồi xe này, ta ê hết cả mông rồi.”
“Con gái như ngươi sao không biết tốt xấu hả, vị huynh đài này tốt bụng, thấy ngươi và ta đáng thương, mới mượn xe ngựa đưa chúng ta về, nếu không, ngươi muốn ngồi cũng không có cơ hội đâu.”