Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 853: Muốn Gặp




“Lý sư huynh bị làm sao vậy? Lại phát bệnh rồi à? Không đúng, trước đây phát bệnh không phải như vậy, còn Miểu Miểu đâu? Sao lại chữa mắt mà mất cả người rồi?”

Cẩu Oa ôm cổ, rất ngạc nhiên nói.

“Có lẽ tiểu đạo gia thực sự có việc gấp cũng nên. Tào lang, chúng ta phải làm thế nào, ngươi nói đi.”

Lữ Trạng Nguyên lấy tẩu thuốc ra hút.

“Hung dữ với huynh đệ nhà mình như vậy, còn bóp đỏ cả cổ rồi. Ầy, Lý sư huynh đã nói vậy, còn có thể làm thế nào, dẹp đường về phủ thôi.”

Nghe thấy Cẩu Oa nói như vậy, những người khác lập tức vui mừng, ở đây uống nước đi vệ sinh cũng phải mất tiền, bọn họ ở lại đủ rồi, chỉ mong sớm đi khỏi.

Đoàn nhà họ Lữ và Cẩu Oa, vội vàng bổ sung lương khô, bắt đầu dẹp đường về phủ.

Lúc này bức thư mà Cẩu Oa nhờ thư sinh viết mới được tiện đường đưa đến thôn Ngưu Tâm. Trong đại viện nhà họ Bạch, những người khác ngồi trên ghế đẩu nghe Cao Trí Kiên lắp bắp nói nội dung bức thư. Sau khi nghe thấy Cẩu Oa không tìm được Lý Hỏa Vượng và Bạch Miểu ở Thượng Kinh, sắc mặt mọi người đều rất khó coi. Đặc biệt là Xuân Tiểu Mãn càng lo lắng như nhảy vào nồi nóng.

Đã bao lâu rồi, sao một chút tin tức cũng không có, chắc Miểu Miểu sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì thật chứ.

“Không đâu, không đâu, Lý Hỏa Vượng lợi hại như vậy, thử hỏi có ai đánh lại được hắn, có lẽ có chuyện gì vướng chân, qua thời gian nữa sẽ về.”

Triệu Ngũ nhẹ giọng an ủi Xuân Tiểu Mãn, nhưng vẫn không có tác dụng mấy.

“Ta…. ta, ta… ta… ta đi!”

Cao Trí Kiên đứng lên với ánh mắt kiên định.

“Cẩu Oa cũng không tìm được họ, ngươi đi có tác dụng gì, Lý sư huynh lợi hại như vậy, chắc chắn không sao.”

Nhưng dường như trong lòng Cao Trí Kiên đã quyết định, đi ra khỏi nhà mình. Hắn không mang nhiều thứ, áo giáp, kích khổng lồ, còn có lương thực, và ít bạc mua lương thực.

Khi hắn chuẩn bị ổn thỏa đeo túi trên lưng, vừa quay người thì nhìn thấy Tiểu Mãn dắt một cỗ xe ngựa đứng trước cổng viện của mình.

“Ngươi yên tâm, ta không khuyên ngươi, ta biết ngươi không ngốc, nhưng đầu óc suy nghĩ hơi chậm, ngươi đã nói muốn đi, chắc chắn có lý do. Trong thôn đã có ta, có chuyện gì cũng có bảy người, lại thêm đám binh lính đó của ngươi, thôn sẽ rất yên ổn.”

Cao Trí Kiên lặng lẽ gật đầu, nhận lấy dây cương, đi về phía đầu thôn.

Vừa đi mấy bước, hắn quay người lại, cúi đầu lắp bắp nói với Xuân Tiểu Mãn:

“Ta… ta là hoàng thượng! Ta… ta… ta… ta có thể… tìm được… bọn họ!”

“Tìm được bọn họ rồi! Họ ở ngay phía trước!”

Lý Hỏa Vượng nhìn dấu xe ngựa vô cùng rõ ràng trên đất, xúc tu trên người và hai chân của hắn không ngừng nhúc nhích, tăng tốc độ: cùng với hai đạo phù dán lên hai chân, cơ thể của Lý Hỏa Vượng biến thành tàn ảnh.

Đúng lúc vừa vượt qua ngọn núi thấp, bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng vặn người, tránh được một Kim Cương Xử bay tới.

Lý Hỏa Vượng chống mạnh tay lên đất, nhảy lên không trung, lập tức lấy ra thẻ bài Giám Thiên Ti của mình:

“Khoan đã! Ta có việc cần báo cáo với Ti Thiên Giám đại nhân!”

Đối phương dừng tấn công, khi Lý Hỏa Vượng đáp vững vàng xuống đất, xung quan bị bao vây, hắc điểu bay trên không trung hạ vững vàng lên vai của một người trong đó, nhìn xung quanh một lượt, Lý Hỏa Vượng không tìm thấy Ti Thiên Giám.

Nhìn đám người nhìn chằm chằm mình, trong lòng Lý Hỏa Vượng cân nhắc một lúc, chậm rãi lên tiếng nói:

“Ti Thiên Giám đại nhân ở đâu? Ta có việc muốn báo cáo, có liên quan đến Tọa Vong Đạo.”

“Nói với ta là được, ngươi không có tư cách gặp Ti Thiên Giám đại nhân.”

Một người đàn ông vẻ mặt âm trầm, chắp tay sau lưng bước lên một bước, la bàn trong tay chỉ thẳng Lý Hỏa Vượng. Hắn có một bím tóc tết dài từ đầu đến chân.

“Ta có cách tìm được vị trí trốn của đầu tử! Ta muốn cầu xin Ti Thiên Giám đại nhân ra tay, giải quyết tên súc sinh độc ác này!”

Lý Hỏa Vượng không định giấu diếm gì, chắc chắn Ti Thiên Giám sẽ nghe thấy câu này.

“Nhĩ Cửu, tên thật Lý Tai, đại trưởng lão Ảo Cảnh Giáo thượng giai ba lần, Canh Kỳ Giám Thiên Ti, Tả Hữu Kim Vệ Tham Quân, bên cạnh có một con chó, bốn mươi sáu ngày trước, ra tay cướp Thái Hư Kiếm của Ký tương Phật Ngọc Lô, nhà ở dưới núi Ngưu Tâm, đúng chứ?”

Những lời nhẹ bẫng của người trước mặt khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng phát lạnh, đối phương biết nhiều hơn mình tưởng tượng.

“Đúng, không sai! Nhưng còn thiếu, ta và Tọa Vong Đạo không đội trời chung!”

Lý Hỏa Vượng nắm chặt nắm đấm, hét với người đó.

“Ngươi có thể nói rồi, hãy nhớ ngươi đang nói với ai, nghĩ kỹ rồi hãy mở miệng.”

Lý Hỏa Vượng hít sâu một hơi, nói hết những gì trải qua của Đại Tề, thậm chí bao gồm cả mọi thứ của Thượng Cực Quán Khẩu ra để lừa người, những lời thật là dễ lừa người nhất.

“Nói năng bừa bãi! Lão phu sống lâu như vậy, chưa từng nghe nói đến Thượng Cực Quán Khẩu!”

Lời này khiến Gia Cát Uyên bên cạnh cau mày:

“Chưa từng nghe đến thì chắc chắn không tồn tại ư? Ngu đốt, chình vì đám người này ngu đốt, Thượng Cực Quán Khẩu mới càng ngày càng ít.”