Từ đầu đến cuối Lý Hỏa Vượng không quên mục đích của mình, giết chết đầu tử, cứu Bạch Linh Miểu mới là mục đích của mình. Ai muốn đăng cơ làm hoàng đế, là việc thứ yếu, mình chỉ cần kéo dài thời gian đủ nhiều để giải quyết đầu tử.
Hôm đó Lý Hỏa Vượng trà trộn vào trong cung của An Bình công chúa, khi nhìn thấy An Bình công chúa lại để một thế thân ở đó, trong lòng lập tức nhẹ nhõm. Đối phương thông minh hơn mình nghĩ, như vậy cũng tốt, mình có thể mượn cơ hội tìm người thật, để gạt Cơ Lâm một thời gian.
Như vậy, mấy ngày liền, Lý Hỏa Vượng đều đến phủ đệ của An Bình công chúa, nhưng vẫn không ra tay, thỉnh thoảng, còn ra tay xử lý những tên gián điệp bất minh xung quanh. Vào ngày thứ ba, thì xảy ra tình hình mới, Lý Hỏa Vượng nhận được thư trả lời của Liễu Tông Nguyên.
“Nhĩ Cửu huynh đệ, ngươi muốn gặp Ti Thiên Giám ư? Giám Thiên Ti không phải là của nhà ngươi, với thân phận này của chúng ta không có tư cách gặp hắn. Nhưng vào ngày hai mươi ba âm lịch tháng này, ngươi có thể đến cổng thành phía Đông chờ đợi, nghe nói Ti Thiên Giám đưa không ít người xuất thành. Còn về có gặp được hay không thì phải dựa vào bản lĩnh của ngươi, ta cũng chỉ có thể giúp ngươi bấy nhiêu thôi.”
Lý Hỏa Vượng ở trên cây cất bức thư lập tức không hề do dự nhảy xuống, đưa theo Lý Tuế đi về phía cổng thành phía Đông. Lúc này, Ti Thiên Giám quan trọng hơn công chúa nhiều.
Hiện giờ nước Đại Lương có hai vị Ti Thiên Giám, bây giờ mình có vị trí của đầu tử, chỉ cần thuyết phục được hai người họ cùng ra tay thì thành công một nửa rồi! Họ nhanh chóng đến được cổng thành phía Đông Thượng Kinh, Lý Hỏa Vượng ngồi ở một quán trà, sốt ruột chờ đợi.
Theo tình báo của Liễu Tông Nguyên, lần này Ti Thiên Giám đưa theo rất nhiều người cùng đi, có vẻ khí thế hào hùng, chắc phải rất dễ phát hiện mới đúng. Thời gian trôi qua từng chút, cùng với mặt trời dần xuống núi, Lý Hỏa Vượng cũng dần sốt ruột hơn. Sao vẫn chưa đến, chẳng lẽ thông tin của Liễu Tông Nguyên có chút nhầm lẫn, chẳng phải hắn nói thông tin của Nguyệt Lượng Môn là nhanh nhạy nhất sao.
“Lý sư huynh à, Lý sư huynh! Cuối cùng ta cũng tìm được ngươi rồi!”
Bỗng nhiên cảm thấy có người ôm chặt chân mình, Lý Hỏa Vượng suýt nữa rút đao chém qua, nhưng chất giọng khó nghe của Cẩu Oa đã cứu mạng hắn. Không chỉ có Cẩu Oa, sau khi được biết tin từ chỗ đám ăn xin, cả đoàn nhà họ Lữ đều đến.
Thấy tình hình này, Lữ Tú Tài không tỏ ra yếu thế, đang định chạy đến ôm cái chân khác, nhưng bị Lý Hỏa Vượng đạp ra.
“Sao các ngươi lại đến đây?”
Lý Hỏa Vượng tóm Cẩu Oa lên như tóm con gà con.
“Lý sư huynh, đương nhiên là chúng ta đến tìm các ngươi rồi. Ban đầu ngươi nói đưa Bạch sư muội đi chữa mắt, nhưng rất lâu rồi mà không thấy các ngươi quay về, trong lòng ta trống rỗng, vô cùng khó chịu.”
Cẩu Oa giả bộ giả tịch lấy miếng gừng giấu trong tay áo xoa lên khóe mắt.
“Mau cút về cho ta! Nghe thấy chưa! Đây không phải là nơi các ngươi nên đến! Có biết bây giờ Thượng Kinh nguy hiểm thế nào không!”
Lý Hỏa Vượng vừa sốt ruột nhìn hướng ra đường, vừa nhanh chóng nói.
“Đúng thế! Sư phụ à, Thượng Kinh này quá nguy hiểm! Thời gian này, đừng nói chúng ta bị người Thượng Kinh ức hϊếp thảm hại thế nào, ngươi nhất định phải làm chủ cho chúng ta!”
Lữ Tú Tài lại chạy đến, ôm chặt chân của Lý Hỏa Vượng phẫn nộ bất bình nói.
---
Nhìn những người quen xuất hiện trước mặt mình, Lý Hỏa Vượng phiền không chịu nổi, hắn thật không ngờ đúng lúc quan trọng, bọn họ vừa hay đến gây loạn, bỗng nhiên vẻ mặt Lý Hỏa Vượng biến sắc, nghe thấy phía xa truyền đến tiếng vó ngựa phi chạy.
Hắn vội quay đầu nhìn, phát hiện mười hai con ngựa trơn bóng kéo một cỗ xe ngựa to như căn nhà, nổi lên khói bụi cuồn cuộn phi về cổng thành phía Đông. Khi nhìn thấy thẻ bài bên hông của những người cưỡi ngựa, Lý Hỏa Vượng đâu thể không nhìn ra, trong xe ngựa này là người mình muốn tìm.
“Tiểu đạo gia, ta tìm ngươi nói chuyện này, ngươi có người quen ở Thượng Kinh không? Là kiểu quan chức quyền quý có năng lực ấy. Ta thực sự không muốn làm phiền ngươi. Nhưng mà, mua nhà hát ở Thượng Kinh này, không quen ai thì không mua nổi, xong rồi, tốt nhất là vay ít tiền, nhưng ngươi yên tâm, sau này ta là chủ nhà hát, sau đó số tiền này…”
Đúng lúc này, Lữ Trạng Nguyên phát hiện vẻ mặt Lý Hỏa Vượng khác thường, ngoan ngoãn im miệng, và bắt đầu khom lưng kéo con trai không biết xấu hổ của mình lại. Lý Hỏa Vượng bóp một cái, cuối cùng Cẩu Oa thao thao bất tuyệt kêu như chim, rồi im bặt.
Đợi nhìn thấy xe ngựa chạy vào cửa Đông, Lý Hỏa Vượng bỗng buông cái miệng Cẩu Oa ra, bóp cổ hắn, xách đến trước mặt mình, vô cùng nghiêm khắc nói:
“Nghe rõ cho ta, lập tức cút về thôn Ngưu Tâm, không được để bất kỳ ai đến tìm ta. Nếu ngươi không nghe, ngươi và vợ ngươi đừng ở lại thôn nữa.”
Nói xong, Lý Hỏa Vượng lạnh lùng lướt nhìn đoàn nhà họ Lữ một cái, tất cả mọi người lập tức im như thóc, thở cũng không dám thở mạnh. Trước đây tiểu đạo hữu vô cùng thấu tình đạt lý, hôm nay xem ra nổi giận thật rồi.
“Lý Tuế, đi thôi!”
Lý Hỏa Vượng nói xong, đuổi theo về hướng con đường bụi mù đất, để lại một đám người im lặng như tờ.