Trong một bên bình phong của đại sảnh Giám Thiên Ti, Lý Hỏa Vượng đưa ra ngón tay cái ấn lên hồng sa, sau đó để lại dấu vân tay của mình trên mấy tờ giấy. Thấy khóe miệng Phật Ngọc Lô khẽ nhếch lên ý cười, Lý Hỏa Vượng biết cuộc làm ăn này chắc chắn đối phương hời hơn mình nhiều.
Nhưng hắn cũng không sao, hai mươi năm thì hai mươi năm, hai mươi năm sau mình sớm đã tu chân đại thành rồi.
Nếu lúc đó mình còn sống, mình cũng phải nghỉ hưu rồi. Thực sự không được, đợi đến hai mươi năm lại lấy thi thể tâm tố đổi tiếp là được. Nhận lấy giấy bảo đảm trong tay thái giám, Lý Hỏa Vượng chắp tay với Hồng Đại:
“Hồng huynh, sau này còn gặp lại.”
Hồng Đại cười khổ đáp lễ, cùng Phật Ngọc Lô đi ra từ phía sau bình phong.
Khi trong bình phong chỉ còn lại một mình mình, Lý Hỏa Vượng tháo Tích Cốt Kiếm sau lưng xuống, ngắm kỹ lần nữa:
“Giải quyết tai họa này cũng tốt, sau này ta có thể quang minh chính đại dùng thanh kiếm này ở Đại Lương rồi, cũng không cần giấu diếm nữa.”
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng định tháo bỏ vải quấn xuống, bỗng nhiên hắn giật mình, có người! Liền sau đó, Lý Hỏa Vượng trực tiếp nắm chặt Tích Cốt Kiếm đập mạnh về bên trái.
“Tang!”
Hai ngón tay có móng dài tóm kẹp chặt kiếm như sắt đúc, khi nhìn thấy chủ nhân của hai ngón tay đó, Lý Hỏa Vượng cau mày:
“Công công, ngươi vẫn khỏe chứ?”
Người đó là lão thái giám trong cung, hắn là người của Cơ Lâm.
Thấy Lý Hỏa Vượng lên tiếng, lão thái giám đó mới buông lưỡi kiếm:
“Bây giờ ngươi là tâm phúc bên cạnh hoàng thượng, sao lại nói mất tích là mất tích thế? Thời gian này ngươi chạy đi đâu, bệ hạ đã tìm ngươi mấy lần, đều không tìm được ngươi.”
“Cơ Lâm tìm ta ư?”
---
Lý Hỏa Vượng đứng trong điện nhìn ghế rồng trong bóng tối, trong lòng thầm tính toán nên trả lời câu hỏi của đối phương thế nào.
“Nhĩ Cửu à, thời gian này ngươi đã đi đâu?”
Cơ Lâm cất giọng thong thả chậm rãi truyền ra từ rèm hạt chân trâu:
“Ta bận chút việc cá nhân.”
“Ha, ngươi thật dám nói, làm việc thay quả nhân còn dám làm việc cá nhân.”
“Tóm lại chẳng phải Nhân Vương đã chết rồi sao, điện hạ, tiếp theo sẽ giết ai?”
Lý Hỏa Vượng hỏi thẳng.
Cơ Lâm vỗ mạnh lên ghế rồng bằng hai ngón tay phải còn lại:
“Tốt, ngươi rất hào sảng, ta cũng hào sảng, còn lại một hoàng muội cuối cùng, ngươi giải quyết đi”.
“Một người cuối cùng?”
Đồng tử của Lý Hỏa Vượng hơi co lại, mở to đôi mắt. Hắn nhớ mình chỉ giết ba người, mới qua bao lâu, sao sâu độc trong vại này lại được luyện nhanh như vậy!
Cơ Lâm dường như cảm nhận được Lý Hỏa Vượng rất kinh ngạc, cười nhẹ ha ha:
“Nhĩ Cửu à, cũng nhờ vào ngươi, khuấy đảo mưa gió, nếu không ta đâu thể đăng cơ nhanh như vậy. Ngoài ra, con đao này của ngươi rất tốt, nhưng cũng phải phòng bị thêm mấy con đao nữa, cho nên, ha, cũng đừng quá tự mãn.”
Hắn vừa dứt lời, trong bóng tối phía sau ghế rồng, một số người đứng ra, trong đó ngoại trừ một vài thái giám, còn có một vài khuôn mặt lạ.
Lý Hỏa Vượng không quen biết những người này, nhưng hắn cảm thấy vô cùng quen mắt với một vị ôm thỏi vàng trong lòng. Đó là thần tài của Nhân Vương trước đây, không ngờ bây giờ lại biến thành thuộc hạ của Cơ Lâm!
Nhìn Cơ Lâm trong bóng tối, trong lòng Lý Hỏa Vượng hơi trầm xuống, Cơ Lâm tâm tính thay đổi lợi hại hơn trước đây, hắn nhân lúc mình giúp hắn đánh mở cục diện, đã nhanh chóng mở rộng thế lực của mình ở những nơi mình không nhìn thấy.
“Nhĩ Cửu, ngươi có nhận việc này không? Nói đi chứ, hay là ngươi còn bận việc riêng khác?”
Một vị thái giám treo đồng tiền trên mắt, hai tay dâng thánh chỉ tơ vàng đến trước mặt Lý Hỏa Vượng:
“Ta nhận.”
Lý Hỏa Vượng đưa tay tóm lấy, quay người rời khỏi đại điện. Đứng dưới bầu trời u ám, Lý Hỏa Vượng mở thánh chỉ, bên trong ghi lại thân phận của đối phương, An Bình công chúa. Dường như sợ Lý Hỏa Vượng không biết, còn chu đáo dán một bức tranh.
An Bình công chúa là một thiếu nữ xinh đẹp được yêu chiều, thậm chí trông còn nhỏ tuổi hơn Dương Na. Nốt ruồi duyên bên khóe miệng phải càng khiến nàng thêm yêu mị.
Nhưng Lý Hỏa Vượng không hề có ý xem thường cô gái này, chín con sâu trùng được luyện đến hiện giờ, chỉ còn lại hai con, tuyệt đối không thể coi thường cô gái này. Sau khi ra khỏi hoàng cung, Lý Hỏa Vượng mua một con chim bồ câu, sau đó lập tức tìm kiếm trong người mình.
Khi nhìn thấy một vầng trăng tròn xuất hiện trong cơ thể, Lý Hỏa Vượng đưa ngón tay móc thứ đó ra.
Thứ này dùng để liên hệ với Liễu Tông Nguyên của Nguyệt Lượng Môn, nếu thông tin của hắn nhanh nhạy, vừa hay có thể hỏi hắn thông tin liên quan đến Thiên Giám Ti, buộc trăng sáng này và mảnh giấy thư vào chân con bồ câu, Lý Hỏa Vượng nắm chặt binh khí trong tay, chậm rãi đi về phía cung điện của An Bình công chúa:
“Ngươi định làm thế nào với công chúa này?”
Gia Cát Uyên bay đến hỏi.
Vẻ mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm lại:
“Không làm gì, cố hết khả năng trì hoãn, thậm chí cần thiết có thể giúp An Bình công chúa này làm suy yếu thế lực của Cơ Lâm. Cơ Lâm trưởng thành nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của ta, có chút thoát khỏi vòng kiểm soát, ta không chắc chắn bây giờ liệu hắn còn giúp ta cùng đối phó đầu tử không.”
Nghe thấy lời này, Gia Cát Uyên hài lòng gật đầu, lui xuống.