“Cạch!”
Hai chén rượu chạm vào nhau, sau đó nhanh chóng được đổ vào trong miệng Hồng Đại và Lý Hỏa Vượng. Đồ ăn trên bàn lộn xộn, ngoại trừ công lao của hai người họ, Lý Tuế cũng góp một phần công lao. Nàng mang cái miệng đến, chỉ lo vùi đầu ăn.
“Nhĩ Cửu lão đệ, có biết tại sao ta giúp ngươi việc này không?”
Hồng Đại mặt đỏ bừng giơ chén lại gần:
“Vì chúng ta là đồng đội trong Giám Thiên Ti.”
Lý Hỏa Vượng giơ chén rượu chạm vào chén của hắn:
“Haha, lúc đó chúng ta và Tâm Si hòa thượng cũng là đồng đội, kết quả thì sao?”
“Thực ra ấy, ban đầu từ Tâm Trọc, đã nhìn ra được ngươi là một người thực thà, Hồng Đại ta chắc chắn kết giao người bạn như ngươi, vài năm nay có rất ít người như ngươi.”
Hồng Đại nói mãi nói mãi lại tỏ vẻ rầu rĩ:
“Nhưng, Nhĩ Cửu lão đệ, nếu ngươi đã đi con đường làm quan, thì sau này chúng ta e là phải ít gặp nhau rồi. Chẳng may thăng quan tiến chức vùn vụt, thì đừng quên còn có người bạn trên bàn rượu như ta.”
Thấy cảm xúc thay đổi của hắn, Lý Hỏa Vượng lên tiếng nói:
“Vậy chưa chắc, đợi ta xong việc bên này, chưa biết chừng sau này sẽ về Giám Thiên Ti làm việc tiếp.”
“Ừm, còn quay về làm gì?”
Lý Hỏa Vượng nhìn Thu Cật Bão quần áo tả tơi ở bên cạnh một cái.
“Dù sao sau này cũng rảnh, thần thông của ta cứ để vậy cũng lãng phí, có thể góp một phần sức lực cho dân chúng cũng rất tốt.”
Lý Hỏa Vượng không biết liệu Đại Lương có đi theo vết xe đổ của Đại Tề không, bất luận là để mình yên tâm hay vì điều gì khác, chỉ cần giải quyết hết được toàn bộ rắc rối của mình, mình sẽ không ngại trở thành một Giám Thiên Ti thực sự.
“Ha ha, thật không ngờ ngươi còn có lòng, ta còn tưởng thanh niên giống như ngươi thích quyền quý, cho nên mới dính dáng đến hoàng gia chứ.”
Nhìn Hồng Đại say lướt khướt, Lý Hỏa Vượng gắp rau giả bộ thờ ơ hỏi:
“Hồng huynh, bây giờ Ti Thiên Giám đại nhân có ở trong ti không?”
Đương nhiên hắn không hỏi tùy tiện. Đã biết vị trí của đầu tử, đương nhiên bây giờ phải nghĩ cách tìm được người có thể đối phó đầu tử. Đương nhiên Ti Thiên Giám giao đấu với đầu tử trong hoàng cung hôm đó là mục tiêu cân nhắc đầu tiên của Lý Hỏa Vượng. Hiện giờ thời gian gấp gáp, giải quyết xong đầu tử càng nhanh càng tốt, đợi thêm một phút cũng là một sự hành hạ. Hồng Đại đã ở bên cạnh, đương nhiên Lý Hỏa Vượng phải hỏi thăm.
“Ti Thiên Giám nào? Sau khi Giám Thiên Ti Tứ Tề gia nhập, đừng quên bây giờ chúng ta có hai Ti Thiên Giám.”
Lý Hỏa Vượng nghe câu này cũng vui trong lòng, lại thêm một Ti Thiên Giám Đại Lương làm trợ thủ tiềm năng đối phó đầu tử.
“Đang yên đang lành hỏi nhân vật lớn này làm gì, ta đến Thượng Kinh không lâu, ngươi muốn hỏi thăm tin tức, hỏi ta chẳng bằng hỏi tên nhóc Liễu Tông Nguyên đó. Đừng thấy hắn không ở Thượng Kinh, có chuyên môn về thuật pháp, dù sao hắn cũng là người của Nguyệt Lượng Môn, thông tin nhanh nhạy hơn chúng ta.”
Lý Hỏa Vượng tán đồng gật đầu:
“Đúng thế, sao mình lại quên mất tên nhóc đó, nào, ta kính Hồng huynh một chén.”
Buổi tối hôm đó, Lý Hỏa Vượng trò chuyện với Hồng Đại rất muộn, rất vui vẻ.
Cho đến sáng sớm, khi Lý Hỏa Vượng đưa Lý Tuế đi về nhà, hắn vẫn suy nghĩ vấn đề này. Khi sắp về đến nhà, Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu nhìn sang Gia Cát Uyên bên cạnh.
“Gia Cát huynh, ngươi nói xem...ta có nên lợi dụng bí mật của Thượng Cực Quán Khẩu để biết Miểu Miểu ở đâu trước, cứu Miểu Miểu về rồi tính không? Bây giờ ta chỉ sợ cho dù mai phục đầu tử, cuối cùng giết đầu tử, mình vẫn không tìm được Miểu Miểu.”
Gia Cát Uyên lắc đầu:
“Không phải, không phải, không giết đầu tử, ngươi không thể cứu nàng, cho dù may mắn cứu về được, nhưng chỉ có ngày ngày làm giặc, khó bề ngày ngày phòng giặc, hơn nữa đầu tử đã nhằm vào ngươi, thực lực của hắn vượt xa ngươi, nếu không nhân cơ hội này để giải quyết hậu họa, hậu họa vô cùng.”
“Ầy...nói cũng đúng.”
“Cót két” một tiếng, Lý Hỏa Vượng mở cửa, đưa theo Lý Tuế đi vào. Ngày hôm sau, tuy Hồng Đại chỉ nói miệng là sẽ nói thử, nhưng tốc độ của hắn nhanh hơn tưởng tượng của Lý Hỏa Vượng.
“Mười năm.”
Hồng Đại đứng phía sau khoanh hai tay trước ngực, Phật Ngọc Lô nói ra thời gian với vẻ mặt lạnh nhạt:
“Một thi thể tâm tố của ta lại chỉ có thể đổi mười năm sử dụng Thái Hư Kiếm? Ngươi có nhầm không?”
Lý Hỏa Vượng cau mày, vỗ mạnh lên cái vại vừa được đào ra bên cạnh.
“Thế nào? Chẳng lẽ ngươi còn muốn đổi lấy Tâm Bàn chỉ bằng một Tâm tố chắc? Tâm bàn hiếm có hơn tâm tố nhiều, ngươi đừng quên, ngươi cướp thanh kiếm đó từ tay ta! Ngươi không có tư cách mặc cả!”
“Ha ha. Ta mặc cả đấy thì sao? Tính thời gian phải không? Được. Một trăm năm.”
“Ngươi muốn chết hả!”
Phật nạm vàng to bằng ngón tay cái không ngừng chui vào chui từ trong áo của Phật Ngọc Lô.
“Không động vào được Ký Tương đại nhân, đã muốn đàm phán, thì đàm phán tử tế, có gì bình tĩnh nói.”
Thấy tình hình không ổn, Hồng Đại vội vàng đi đến giữa hai bên, làm người hòa giải.
Hai bên đều nể mặt Hồng Đại, tuy bầu không khí căng thẳng như kiếm rút cung giương, nhưng cuối cùng vẫn không đánh nhau.
Dưới sự điều tiết của Hồng Đại, cuối cùng hai người mỗi bên lùi một bước, một cơ thể tâm tố đổi lấy hai mươi năm sử dụng Tích Cốt Kiếm, và để tránh Lý Hỏa Vượng giở trò, Phật Ngọc Lô còn đặc biệt nhờ Giám Thiên Ti bảo đảm cho cuộc giao dịch này.