Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Lý Hỏa Vượng cảm thấy tốt hơn một chút liền chuẩn bị đứng dậy rời đi, tránh cho Pháp Giáo tìm tới.
Nhưng vừa mới ngồi dậy, Lý Hỏa Vượng liền thấy Kim Sơn Trảo đang đứng trước mặt mình. Hắn đã đổi sang một khuôn mặt hoàn toàn khác, cười ha hả nhìn mình.
“Hửm, sao lại có biểu cảm như vậy?”
Lý Hỏa Vượng lập tức phát hiện Kim Sơn Trảo không chỉ nhìn mình mà còn nhìn thứ ở sau lưng mình. Khi Lý Hỏa Vượng xoay người qua, suýt chút nữa hắn đã không nhịn được mà văng tục.
Chỉ thấy ở phía sau lưng hắn cách ba trượng có một người phụ nữ gầy như que củi, quần áo rách rưới, trên đầu quấn khăn màu trắng đứng ở nơi đó. Cái địu trong lòng nàng bọc đứa trẻ sơ sinh đã bị thối rữa một nửa. Ảo giác bên người mình lại nhiều thêm một cái rồi.
---
Đứa trẻ Thu Cật Bão ôm trong lòng không ngừng nuốt nước miếng, nhìn đạo sĩ mặc đạo bào màu đỏ đang ăn lương khô với ánh mắt đầy khát vọng, giọng nói gần như khẩn cầu:
"Được được được rồi, cao nhân à, ngươi có thể cho ta ăn chút được không, đã ba ngày ta không ăn gì rồi, ta đói quá.”
Nhìn phụ nhân tội nghiệp bên cạnh, Lý Hỏa Vượng lại lấy ra một chiếc màn thầu từ trong ngực mình ra. Khi thấy chiếc màn thầu đã thấm đẫm máu hoàn toàn biến thành màn thầu máu, hắn liền tiện tay ném qua một bên.
Hai mắt của Thu Cật Bão lập tức sáng lên, nàng nhào tới như hổ đói vồ mồi vậy, muốn nhặt cái bánh bao máu kia lên nhưng đều là chuyện tốn công vô ích. Chiếc màn thầu máu rơi xuống đất kia hết lần này đến lần khác đều xuyên qua tay nàng, từ đầu đến cuối nàng đều không thể nhặt nó lên được.
Vẻ mặt Thu Cật Bão tuyệt vọng ngẩng đầu lên nhìn Lý Hỏa Vượng trước mặt, giọng nói thảm thương nói:
"Ngươi làm sao vậy, rõ ràng ngươi không cần cái màn thầu này nữa mà. Không thì ngươi cho ta nhặt nó lên đi. Một cái màn thầu lớn như vậy có thể cứu được một mạng người đó.”
"Huhuhu! Ta đói quen rồi, không sợ đói đâu! Nhưng nếu ta đói thì người không có sữa, con trai ta sẽ chết đói mất! Rốt cuộc ngươi có chút lương tâm nào hay không!"
Nàng vừa hét vừa vừa cắn nát đầu ngón tay mình đưa vào trong tã bọc.
Thấy Thu Cật Bão ở bên cạnh đang khóc trong tuyệt vọng, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi có chút phiền lòng. Hắn đứng dậy rồi đi về phía đông.
Lâu rồi không có ảo giác mới xuất hiện, Lý Hỏa Vượng suýt chút nữa đã quên mất cái năng lực đặc biệt phiền phức này của Tâm Tố.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy. Tại sao nàng lại biến thành ảo giác của ta?”
“Có nhiều người đã chết trước mặt ta như vậy, tại sao người phụ nữ điên này lại trở thành ảo giác của ta?”
Về vấn đề này, Lý Hỏa Vượng đã được định trước là không nhận được câu trả lời, ngay cả Gia Cát Uyên cũng không biết rõ đáp án.
"Dựa vào cái gì mà ngươi không cho ta ăn! Ngươi cái đồ ác nhân này!"
Thu Cật Bão cầm con dao rỉ sét hùng hổ xông đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, một dao cắm vào trong hốc mắt trái của Lý Hỏa Vượng.
Bước chân của Lý Hỏa Vượng không dừng lại, cơ thể hẳn chồng lên cơ thể của Thu Cật Bão, cuối cùng đi xuyên qua sau lưng nàng.
Ban đầu hắn còn thử vài lần, nhưng không lâu sau Lý Hỏa Vượng liền từ bỏ ý định giao lưu với người phụ nữ này.
Dù nói với người này rằng nàng đã chết, con của nàng cũng đã chết rồi, hay là nói nàng đã biến thành ảo giác, thì có lẽ nàng đều không chịu tin.
Người phụ nữ tên Thu Cật Bão này hoàn toàn bị điên rồi. Dù đã biến thành ào giác thì nàng vẫn là một kẻ điên.
Lý Hỏa Vượng đồng bệnh tương liên nên hắn có thể hiểu được nàng. Những mà hắn vẫn không thể thay đổi được sự thật rằng người phụ nữ này từ đầu đến cuối đều đắm chìm trong thế giới của riêng mình.
Cũng may biện pháp để khiến người phụ nữ này yên tĩnh lại cũng không khó mấy.
Lý Hỏa Vượng lấy ra miếng lương khô cuối cùng ở trong ngực mình rồi ném vào trong lòng Thu Cật Bão. Thu Cật Bão lúc nãy còn đang kích động giờ cũng trở nên yên phận hơn. Nàng vừa gặm cái màn thầu như hổ đói vừa hung hăng nhìn chằm chằm vào những ảo giác xung quanh, tựa như sợ rằng những người này sẽ cướp thức ăn của nàng vậy.
Bành Long Đằng, Kim Tiền, Cát Uyên, Thu Cật Bão, Tọa Vong Đạo, Khương Anh Tử. Trong đầu lý hỏa vượng thầm tính toán quy luật mà những người này biến thành ảo giác của mình.
Dường như vào thời điểm những người này chết bên cạnh mình thì cảm xúc của mình đang không ổn định cho nên những người này mới biến thành ảo giác của mình. Muốn ngăn ngừa những ảo giác mới tiếp tục xuất hiện thì sau nay mình nhất định phải ngăn những tình huống tương tự như này xảy ra.
Nhưng sau khi suy nghĩ một hồi, Lý Hỏa Vượng phát hiện có một vài quy luật đồng bộ với những ảo giác này. Nếu là ở những ảo giác khác cũng không thích hợp, ví dụ như cho đến bây giờ, hắn thật sự không rõ rốt cuộc chân thân của hòa thượng đã chết hay chưa.
Hơn nữa, những người này cũng không phải là người có quan hệ thân thiết với mình. Người phụ nữ vừa mới xuất hiện ngay lúc nàng còn sống còn chưa nói với mình một câu nào. Kết quả lại biến thành ảo giác của mình. Chẳng lẽ có mấy cách để biến thành ảo giác của mình sao? Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm một mình.