Đột nhiên, tiếng chuông cảnh báo trong lòng Lý Hỏa Vượng chợt vang lên. Hắn cong người theo bản năng, ba viên Phi Hoàng đá đã từ trên trời rơi xuống, xẹt qua đạo bào màu đỏ của Lý Hỏa Vượng, đυ.c ra ba lỗ máu lớn trên người của Bành Long Đằng.
Lý Hỏa Vượng nhìn quanh bốn phía, hắn đang tìm người ra tay. Đó là một nữ người Miêu đang không ngừng vặn vẹo tứ chi cùng cái cổ, đồ trang sức bạc trên đầu nàng liên tục phát ra tiếng leng keng theo từng cử động của nàng. Người Miêu này giẫm lên dưới người những tín đồ Pháp Giáo giống như đang đi trên mặt đất vậy, nàng nhanh chóng tiến lại gần Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng không tiếp xúc nhiều với Pháp Giáo Đại Lương. Tuy nhiên bất kỳ pháp thuật cùng thủ đoạn tấn công của Pháp Giáo Đại Tề tựa như đều có liên quan đến đất nham thạch.
Khi Lý Hỏa Vượng thấy người kia, con ngươi hắn hơi co rút lại. Hắn biết người phụ nữ này! Lúc trước, người phụ nữ này ở bên cạnh Tọa Vong Đạo.
Tuy nhiên lúc này, người phụ nữ này nào còn có dấu vết của Tọa Vong Đạo nữa. Nàng không còn tin Đấu Mỗ mà hoàn toàn chuyển sang tin Thạch Độc rồi.
Vào giờ phút này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra tính nghiêm trọng của Đại Tề bên này. Ngay cả người của Tọa Vong Đạo mà Pháp Giáo này cũng có thể thu nhận, vậy những người khác thì không cần phải nói đến nữa.
Trời mới biết còn có bao nhiêu người giống như vậy. Lý Hỏa Vượng không muốn dây dưa ở chỗ này nữa. Nhưng lúc này khắp nơi đều là người chen người, sợ rằng ngay cả thuật ẩn thân cũng không thể trốn thoát được.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang nghi ngờ nhìn Miêu nữ cách mình càng ngày càng gần, thi thể đang vung vẩy trong tay Bạch Long Đằng đã hấp dẫn sự chú ý của hắn, trong lòng hắn chợt động.
“Vù vù vù!~”
Hai cái xúc tu trên người Lý Hỏa Vượng bị Bành Long Đằng nắm lấy rồi dùng sức quăng đi. Tốc độ càng ngày càng nhanh, hai mắt của Lý Hỏa Vượng cũng không mở ra được.
Ngay khi ba viên đá Phi Hoàng mở ra ba lỗ máu trên người Lý Hỏa Vượng, Bành Long Đằng liền thả tay ra tung Lý Hỏa Vượng bay lên cao.
Bên tai vang lên tiếng vù vù, Lý Hỏa Vượng cách mặt đất càng ngày càng xa, cao đến nỗi hắn cũng có thể thấy ranh giới của những tín đồ Pháp Giáo. Nhưng khi Lý Hỏa Vượng rơi nhanh xuống đất, hắn vẫn rơi vào trong đám tín đồ Pháp Giáo
Nhưng mà cũng không sao, Lý Hỏa Vượng đã tìm ra biện pháp làm sao để sử dụng ảo giác một cách chính xác rồi.
Bành Long Đằng ngưng tụ bên người Lý Hỏa Vượng, nắm chặt lấy xúc tu của hắn lần nữa tung mạnh lên cao.
Sau ba lần liên tiếp, Lý Hỏa Vượng đầu đau như sắp nứt ra lần nữa rơi xuống, cuối cùng hắn cũng không rơi vào trong đám đông mà rơi vào bên cạnh một gò đất.
Không quan tâm đến cơn đau đầu, Lý Hỏa Vượng lập tức khiến cơ thể sai vị dưới đất, tiến hành ẩn thân.
Chờ những tín đồ Pháp Giáo này bao vây tìm đến, Lý Hỏa Vượng sớm đã đi đến một nơi giữa sườn núi phía xa. Hắn đừng từ xa nhìn những người kia:
“Cha! Tốt quá rồi! Chúng ta thoát khỏi sự bao vây của bọn họ rồi, chúng ta thắng rồi!”
Xúc tu của Lý Tuế vui mừng liên tục vung vẩy.
“Thắng ư?”
Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nhìn những tín đồ Pháp Giáo quần áo rách rưới đang đi tìm mình. Hắn không khỏi nghĩ đến người đàn bà điên trước đó đã bị Bành Long Đằng đập thành bùn nát.
Những người này nói là tín đồ của Pháp Giáo, thật ra nói trắng ra, đều là bia đỡ đạn do Pháp Giáo khống chế mà thôi.
“Không có gì mà vui vẻ cả, nơi này không có người thắng cuộc.”
Lần nữa nghĩ đến giọng nói cầu xin giúp đỡ có mấy phần quen thuộc, Lý Hỏa Vượng nghiêng đầu nhìn lại thì thấy Kim Sơn Trảo đang dùng tay chỉ những tín đồ Pháp Giáo kia.
Lý Hỏa Vượng cho rằng Sơn Kim Trảo sẽ mãi là một người câm như vậy nhưng thật không ngờ, đối phương ở trong tình huống như này bắt đầu nói chuyện, cho dù chỉ nói có một chữ nhưng phối hợp với biểu cảm kia thì Lý Hỏa Vượng vẫn hiểu được ý của hắn.
"Giúp ngươi? Ngươi bảo ta giúp ngươi như thế nào? Ngươi lòng ôm chí lớn, một lòng vì thiên hạ chúng sanh nhưng ngươi coi ta là hoàng đế Đại Lương hay là Giám Thiên Ti?”
Lý Hỏa Vượng nhìn hắn rồi nói:
"Ngươi cảm thấy bọn họ đáng thương bọn họ thảm? Ta còn thảm hơn bọn họ nhiều! Vậy thì ai sẽ thương hại cho ta? Ta còn không thể tự giúp lấy mình thì làm sao có thể giúp bọn họ?"
Ngón tay Kim Sơn Trảo run rẩy buông xuống, hắn kéo lấy một nửa kia của mình đứng yên ở chỗ đó trầm mặc.
Lý Hỏa Vượng đưa tay đè lên vết thương đã kết vảy trên người mình rồi ngồi trên mặt đất, chờ cơn đau đầu giảm bớt.
Hắn lúc này cũng không dám khoe khoang, Bành Long Đằng đã quá phận mấy lần liên tiếp rồi. Ngộ nhỡ Tiên Thiên trong người mình không thể khống chế được thì sợ rằng bản thân lại phải quay trở về bệnh viện.
"Nếu như ngươi vẫn luôn ở bên cạnh ta mà có chủ ý này, vậy thì ta khuyên ngươi nên nhanh chóng biến mất đi. Ta không phải Gia Cát huynh, ta không vô tư như vậy đâu.”
Lý Hỏa Vượng thở hổn hển ngẩng đầu nhìn trời nói với Kim Sơn Trảo.
Lúc này Gia Cát Uyên không có ý định tham gia vào. Hắn chắp một tay sau lưng, đứng ở nơi đó nhìn tín đồ Pháp Giáo lớn nhỏ giống như đàn kiến ở đằng xa, vẻ mặt hắn nghiêm túc suy tính cái gì đó.