“Lý huynh, lúc này đừng nghĩ tới những chuyện không khẩn cấp như này. Chúng ta đi tìm Thượng Cực Quán Khẩu đi, sau khi tìm được rồi thì nhanh chóng quay về. Đại Tề hôm nay không ổn định, ngươi ở chỗ này thì nguy hiểm quá.”
Nghe thấy Gia Cát Uyên nói như vây, Lý Hỏa Vượng gật đầu, lập tức lấy lại tinh thần.
Cũng đúng, chuyện phiền toái với Xúc Xắc hiện giờ mới là chuyện quan trọng nhất. Dù sao thì ảo giác đã nhiều như vậy rồi, có nhiều thêm một cái cũng không sao, nợ nhiều thì không lo, muỗi nhiều không ngứa. Có lẽ đợi bản thân tu luyện thành công công pháp tu chân thì dứt khoát biến toàn bộ những người này thành người thật, bảo bọn họ rời khỏi mình.
"Không..không..không…"
Lời nói của Kim Sơn Trảo khiến Lý Hỏa Vượng phải nhìn về phía hắn.
Lúc này hai tay Kim Sơn Trảo chống lên mặt đất đứng ở nơi đó cười ha hả nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
“Tốt..tốt..tốt..”
Kim Sơn Trảo nói mấy chữ tốt, kéo theo nửa người mình đi đến trước mặt Thu Cật Bão, vỗ nhẹ vào bắp chân của nàng, im lặng an ủi nàng.
Lý Hỏa Vượng không nói gì cả, hắn tăng nhanh tốc độ chạy về phía Gia Cát Uyên.
Mặt trời trên bầu trời dần dần ngả về tây, khi Lý Hỏa Vượng cách cái gọi là Thượng Cực Quán Khẩu càng ngày càng gần, dáng vẻ của hắn trở nên càng nghiêm túc hơn.
Những thân cây lột vỏ xung quanh hắn càng ngày càng thưa thớt. Lý Hỏa Vượng đi dọc theo lòng sông khô cạn. Khi sắc trời dần dần tối xuống, cuối cùng ở cuối lòng sông cũng xuất hiện một cái hố trời. Đứng trên hố trời nhìn xuống, có vẻ như do hạn hán nên một vũng đầm sâu nhìn không thấy đáy trốn ở nơi sâu nhất.
Thấy Gia Cát Uyên ở bên cạnh, Lý Hỏa Vượng nhíu mày hỏi:
"Đây là Thượng Cực Quán Khẩu?"
"Không, do lúc này là giờ Tý cho nên bây giờ Thượng Cực Quán Khẩu mới trốn vào trong nước. Sau giờ Tý thì nó sẽ ở chỗ khác rồi.”
“Sao giống như luyện đan vậy, còn có cả yêu cầu về thời gian.”
Lý Hỏa Vượng nào dám chậm trễ, hắn nhặt một tảng đá lớn ở bên cạnh lên, nhào vào đầm nước trong hố trời kia.
Ùm tõm hai tiếng, Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế đập lên mặt nước, còn không đợi hắn hít thở sâu, tảng đá trong ngực hắn đã kéo hắn cùng chìm xuống.
Nước ở trong đầm sâu rất lạnh, tay chân của Lý Hỏa Vượng lạnh đến tê cóng. Xung quanh tối đen như mực, Lý Hỏa Vượng đột nhiên cảm thấy sau gáy mình có thứ gì đó có nước nhờn xẹt qua, nhưng hắn lại không biết đó là gì.
Lý Hỏa Vượng nghiến răng đưa một bàn tay ra, từ trong lòng lấy ra một viên đá huỳnh quang.
Khi ánh sáng dịu nhẹ màu xanh lục nhạt chiếu sáng xung quanh, bóng tối và một số thứ trong bóng tối nhanh chóng rút lui. Lý Hỏa Vượng ôm tảng đá vẫn đang rơi xuống, cái đầm này sâu hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Lý Hỏa Vượng ra dấu hỏi Gia Cát Uyên bên cạnh. Gia Cát Nguyên ở trong đầm nước lạnh như băng mở miệng nói:
“Lý huynh đừng có hoảng, thả lỏng đi. Chỗ Thượng Cực Quán Khẩu trốn rất khó tìm được. Tà ma gì đó hoàn toàn sẽ không tìm thấy được, do đó sẽ không có nguy hiểm gì.”
Nghe đến đây, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục chìm xuống.
Trong đầm nước tối và băng giá, không còn bất kỳ âm thanh nào khác, chỉ có tiếng kêu thảm của Thu Cật Bão không ngừng vang lên.
"A..a..a!! Ta sắp chết đuối! Ta sắp chết đuối rồi !!"
Nàng liều mạng đâm vào mặt nước đang nhỏ dần phía trên, dùng hai tay bắt lấy đứa bé, cố gắng đưa đứa bé đến gần mặt nước càng tốt!
---
Dưới đầm nước đen kịt lạnh như băng, thời gian bằng hai tách trà đã trôi qua, sắc mặt Lý Hỏa Vượng nhịn đến đỏ bừng, hơn nữa còn chuyển sang màu tím.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục chìm xuống sâu tựa như đầm sâu này không có đáy vậy.
Lý Hỏa Vượng có chút lo lắng liếc nhìn Lý Tuế ở bên cạnh, lại thấy hắn còn thoải mái hơn mình nhiều, không hề có dáng vẻ khó chịu chút nào.
Các xúc tu trên người hắn đong đưa trong nước tùy ý bơi lội giống như cá vậy.
“Lý huynh, cố chịu đựng đi, sắp đến rồi!”
Gia Cát Uyên nhìn xung quanh, cố gắng tìm kiếm thứ gì đó trong bóng tối. Ngay khi Lý Hỏa Vượng sắp không nhịn được nữa, một ngôi đền lắc lư trái phải cùng sóng nước xuất hiện bên trái hắn.
“Ở kia rồi!”
Lý Tuế ôm chặt Lý Hỏa Vượng, xúc tu trên người hắn đồng thời đẩy ra phía sau, mang theo hắn nhanh chóng tiến gần về phía ngôi đền kia.
Khi Lý Hỏa Vượng đυ.ng vào trong ngôi đền kia, cả ngôi đền rung chuyển, trước mặt hắn xuất hiện một cái lỗ đen.
Lý Hỏa Vượng ném tảng đá trong ngực vào trong lỗ đen, một giây sau, hắn chui ra khỏi vũng nước ấm, thở dốc. Bên trong lỗ đen này lại có một chỗ trống rỗng được treo ngược, bên trong có không khí.
“Khụ..khụ..!”
Lý Hỏa Vượng ho khan dữ dội phun nước suối ở trong miệng ra. Hắn bơi đến ven bờ rồi bò dậy.
Chẳng hề nghỉ ngơi một giây phút nào, toàn thân hắn ướt đẫm giơ hòn đá huỳnh quanh kia lên, nhìn mọi thứ ở trong động.
Tuy nhiên lúc này hắn không nhìn thấy gì cả, trước mắt hắn chỉ là một vách đá bám đầy bụi bẩn.
“Lý huynh, quay đầu lại đây xem.”
Lý Hỏa Vượng lập tức quay người lại thì thấy gợn sóng trong vũng nước mà mình đã chui ra kia đang dần dần ngưng tụ thành hình ảnh phản chiếu của chính mình.
“Đây không phải là hình ảnh phản chiếu của ta!”
Lý Hỏa Vượng cảm thấy ớn lạnh sau gáy, thầm nói trong lòng.