Bành Long Đằng thân hình cao lớn nhấc nổi hai người cường tráng lên, giết chóc ở phía trước giống như một cơn gió lốc máu me dễ như trở bàn tay mở ra một con đường máu trong tín đồ Pháp Giáo này vậy.
Lý Hỏa Vượng thoải mái hơn rất nhiều, tuy nhiên hắn lúc này lại không thể vui vẻ nổi. Người phụ nữ vừa nãy ôm đứa bé đã chết vẫn đang ở trong đầu hắn đuổi không đi.
Hắn lại nhìn những tín đồ Pháp Giáo xung quanh, nhìn thân hình gầy như cái que còn có cái bụng tròn vo của họ. Tất cả những màu đỏ trước mặt dần dần trở lại màu sắc vốn có của nó.
Bành Long Đằng đạp một chân lên bụng của một người, ép đồ ăn ở trong bụng người đó ra ngoài. Bên trong cái bụng kia không có đồ ăn, toàn là đất kết lại thành cục, đất sét trắng. Ăn đất sét trắng không sống được lâu. Lý Hỏa Vượng còn nhìn thấy một bắp đùi gầy gò, họ vẫn ăn gạo thịt.
Lý Hỏa Vượng biết chỉ cần tham gia vào Pháp Giáo, những người này nhất định sẽ đốt nhà giết người bắt cóc cướp giật không chuyện ác nào mà không làm. Họ khẩn cầu Vu Nhi Thần kiếp này sợ cũng không nhịn được sống tốt nhưng tất cả những chuyện này đều là chuyện mà những người này có thể lựa chọn sao?
“Thạch Độc gia gia phù hộ!”
Một ông già với mái tóc trắng cầm gậy hét lên không chút do dự xông về phía Lý Hỏa Vượng.
Thanh kiếm Đồng Tiền trong tay Lý Tuế bay qua giống như cái roi dài quấn lấy cổ của người kia chợt kéo mạnh một cái, một cái đầu rơi xuống đất.
Lý Hỏa Vượng bước qua cái đầu người kia, tiếp tục xông lên phía trước.
Nhìn những khuôn mặt xung quanh, Lý Hỏa Vượng không khỏi nhớ tới sư phụ Đan Dương Tử đã bị mình giết chết. Dáng vẻ của những người này ban đầu cũng giống như Đan Dương Tử vậy, cả tin vô tri, bị người khác tùy ý bỡn cợt.
Khi nhìn thấy sự điên cuồng trong ánh mắt của cái đầu kia, Lý Hỏa Vượng hiểu rằng sự đau khổ trong nhân gian đã khiến những người này không còn lại gì cả, kể cả lý trí. Họ chỉ có thể gửi gắm hy vọng của mình vào cái gọi là Thần Vu Nhi. Cho dù Thần Vu Nhi này là hung thủ hại họ rơi vào tình cảnh như vậy.
Họ không sai, nhưng vào giờ phút này, Lý Hỏa Vượng chỉ có thể dùng máu thịt của họ để mở đường. Nhưng như vậy cũng tốt. Như vậy sống mà cứ như cái xác không hồn thì có lẽ chết đi sẽ dễ chịu hơn một chút.
Sơn Kim Trảo chỉ còn lại nửa người đứng ở một bên run rẩy nhìn mọi thứ trước mặt. Ánh mắt hắn mang theo sự đau buồn phẫn nộ, nước mắt không ngừng chảy xuống. “Ách!”, ở bên người Lý Hỏa Vượng lâu như vậy rồi, cuối cùng hắn cũng phát ra âm thanh đầu tiên.
Ngay Lý Hỏa Vượng khẽ mở mắt nhìn hắn, mặt đất đột nhiên chìm xuống, hai bắp chân của hắn trực tiếp rơi vào trong đất. Sau đó, ba lớp đất từ mặt đất dưới chân của đám người xung quanh nhô lên nhanh chóng tiến lại gần Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng biết có nhiều tín đồ Pháp Giáo như vậy, nhất định là có kẻ khó giải quyết ẩn nấp bên trong chỉ huy, chỉ là hắn không ngờ bản thân chạy nhanh như vậy mà những người này vẫn dính lên được!
---
“Thuật độn thổ?”
Lý Hỏa Vượng nắm lấy thời cơ, rút thanh Cốt Kiếm ra rồi vung mạnh vào một trong những đống đất đang nhô lên kia. Đống đất có da kia trực tiếp bị lột ra một mảng lớn.
Ngay khi hắn lột da đống đất thứ hai kia ra, đống đất cuối cùng kia đã đi đến dưới chân Lý Hỏa Vượng.
Ngay giây sau, một cơn đau như kim châm muối xát truyền đến từ lòng bàn chân trái của Lý Hỏa Vượng. Ngay sau đó toàn bộ chân trái của hắn trở nên mềm nhũn như sợi mì đổ sụp xuống.
“Có thứ gì đó trong đất đang rút xương đùi của ta!”
Lý Hỏa Vượng không nhịn được đau đớn cắn chặt hàm răng. Hắn cầm chặt kiếm Tử Tuệ đâm mạnh vào trong đất, chất lỏng tanh hôi màu đen không ngừng chảy ra ngoài:
“Lý Tuế!”
Lý Hỏa Vượng kêu lên một tiếng, chỗ xương bị thiếu của hắn lập tức được xúc tu của Lý Tuế lấp đầy. Không còn thời gian để trì hoãn nữa, Lý Hỏa Vượng giẫm lên con đường máu lầy lội xông về phía Bành Long Đằng phía xa xa.
Nhưng khi thấy trên mặt đất có mấy đống đất da đang nhô lên nhanh chóng lao về phía mình, trong lòng Lý Hỏa Vượng lập tức trầm xuống.
"Nhiều người quá! Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy, e rằng sẽ bị lôi đi! Nhất định phải đến Đại Lương trốn thôi!"
Lý Hỏa Vượng nghĩ nghĩ rồi rút thanh Cốt Kiếm ra. Nhưng mà lại bị Gia Cát Uyên dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc ngăn lại:
“Lý huynh! Không được!”
"Nhất định không thể để những người này biết được thanh kiếm trong tay ngươi có thể đi xuyên qua Tâm Bàn giàu có của Đại Lương. Ngộ nhỡ trong đám Pháp Giáo này có cao thủ thần cơ diệu toán, vậy thì ngươi vĩnh viễn sẽ không còn những ngày tháng yên ổn ở Đại Tề nữa!"
Lý Hỏa Vượng thầm mắng một câu. Hai chân hắn lại giẫm lên đống máu thịt, xúc tu chống đỡ xuống đất nâng hắn bay lên cao rồi nhảy về phía xa. Nhảy được mấy lần thì Lý Hỏa Vượng giẫm lên bả vai của Bành Long Đằng sau đó hắn lại nhìn tín đồ Pháp Giáo trong biển người xung quanh.
Mặc dù đứng trên cao nhìn ra xa nhưng Lý Hỏa Vượng vẫn không thấy đầu:
"Rốt cuộc chỗ này có bao nhiêu người chứ! Sao lại nhiều như vậy! Chẳng lẽ người của cả Đại Tề đều gia nhập vào Pháp Giáo sao??”