Đó là một người phụ nữ quấn chiếc khăn xếp màu trắng trên đầu, nàng ta đang đứng đó, ôm một xác chết trẻ em đầy ruồi nhặng bu bám trong l*иg ngực, Lý Hỏa Vượng chỉ cần nhìn thoáng qua là đã biết nữ nhân này bị điên. Người phụ nữ nhìn Lý Hỏa Vượng, lấy ra một con dao hoen gỉ từ trong tả lót, đâm mạnh vào người Lý Hỏa Vượng.
Khoảnh khắc tiếp theo, một bóng đen khổng lồ từ trên trời rơi xuống đập thẳng vào người phụ nữ, ngay cả đứa bé trên tay cũng bị nện thành bùn nhão, nàng ta mỗi bên tay đều dùng người sống làm vũ khí, vung mạnh vào xung quanh, bốn phía xung quanh lập tức biến thành một bãi đất trống.
---
"Hừ~hừ~"
Thu Cật Bão nằm trên mặt đất, nàng phồng má cẩn thận thổi lửa vào đồng củi phía dưới cái bát vỡ. Ục ục ục, nàng nghe thấy bụng mình kêu lên, Thu Cật Bão dùng sức thắt chặt dây quần của mình lại. Mặc dù tên của bản thân là Cật Bão có nghĩa là ăn no, nhưng khi Thu Cật Bão còn ở bên cạnh cha mẹ rất ít khi có cơ hội ăn nhiều như vậy đặc biệt là sau khi gả cho người khác.
Sau khi lửa cháy được một lúc, thấy lửa hơi nhỏ, Thu Cật Bão nhất thời cảm thấy vô cùng sốt ruột.
Nhìn trái nhìn phải một hồi, nàng nhanh chóng nhặt một vài cái xương người ở bên cạnh đống lửa rồi thả vào trong lửa đốt cháy. Nhìn thấy ngọn lửa dưới chiếc bát vỡ lại cháy bùng lên, lúc này Thu Cật Bão mới cảm thấy nhẹ nhõm.
Nàng cẩn thận mở mảnh ngói trên chiếc bát vỡ kia ra, bên trong có ba viên đá cuội đang lăn lộn theo nước sôi sùng sục. Sau khi nàng lấy ra một con dao gỉ sét chọc nhẹ vào hòn đá kia, trên khuôn mặt bẩn thỉu của Thu Cật Bão lập tức lộ ra sự vui mừng.
Nàng đậy mảnh ngói kia lại rồi thêm vào một ít củi đốt, sau đó nàng ôm cái tã bọc được xếp từ bông vải rách nát bên cạnh vào trong lòng, nhẹ nhàng lắc lư:
“Con trai à, đá hôm nay sắp được nấu nhừ rồi. Ngươi cứ uống canh đá đã được nấu nhừ này vào, bệnh của ngươi nhất định sẽ khỏi hoàn toàn, ngươi còn có thể trở thành thần tiên nữa!!”
Thu Cật Bão càng nói càng vui vẻ. Nàng nhìn con trai đang vui vẻ ê ê a a trong tã bọc. Ngay lúc nàng nói như vậy, đám người đang ngủ gật xung quanh chợt trở nên xôn xao từ xa đến gần.
Ông lão đang ngủ bên cạnh bị đánh thức, hai tay ông ta vươn ra, chân sau đạp một cái, trực tiếp đá đổ chiếc bát vỡ kia:
“Canh đá của ta!!”
Cùng với tiếng gào thét thảm thương của Thu Cật Bão, các tín đồ Pháp Giáo đầu đội khăn trắng từ bốn phương tám hướng nhôn nhao đứng dậy:
“giết!! giết người mặc đạo bào đỏ kia! Người đó đã giết Vu Chúc đại nhân của chúng ta!”
Đám người bắt đầu trở nên ồn ào, bầu không khí cũng trở nên khô nóng hơn:
“Ai! Ai là người đã giết Vu Chúc đại nhân của chúng ta! Không có Vu Chúc và Thạch Độc gia gia kết nối với thần thì ngộ nhỡ canh đá kia không linh nghiệm thì làm sao!”
Thu Cật Bão đang nằm bò trên mặt đất nhặt đá lập tức quên sạch nỗi buồn vừa nãy. Nàng bỏ con dao vỡ mẻ kia vào trong tã bọc, lảo đảo đứng dậy. Nàng muốn chui qua những người khác nhưng dáng người nàng quá nhỏ bé, cơ thể lại gầy ốm nên không thể chen vào được:
“Tránh đường! Tránh đường ra! Ta không đi qua được!!”
Thu Cật Bão hét to nhưng không ai nghe thấy giọng nói của nàng.
Đột nhiên Thu Cật Bão nhìn thấy người ở trước mặt dường như đã nghe thấy tiếng hét của mình, đám người tách ra hai bên trái phải, nhường đường cho nàng.
Một đạo nhân khắp người mọc đầy xúc tu màu đen, trên người mặc một chiếc đạo bào màu đỏ, trên mặt đeo mặt nạ đồng tiền xuất hiện ở trước mặt nàng.
Nhìn lưỡi kiếm của đạo nhân đứng trước mặt mình, Thu Cật Bão cảm nhận được sự che chở của Thạch Độc gia gia đối với mình. Nàng không sợ hãi chút nào, ngược lại ôm lấy đứa con trai đang khóc của mình lao về phía con quái vật khắp người mọc đầy xúc tu màu đen kia.
“Ta cho ngươi giết Vu Chúc đại nhân của chúng ta này! Ta cho ngươi giết Vu Chúc đại nhân của chúng ta này”
Thu Cật Bão nghiến răng hét lên, nàng nắm lấy con dao nhỏ rỉ sét đâm mạnh vào người đạo nhân mặc đạo bào màu đỏ kia nhưng mà một giây sau Thu Cật Bão chợt cảm thấy bầu trời tối đen, ngay sau đó liền không biết gì nữa.
“Cha, cha!”
Giọng nói của Lý Tuế khiến Lý Hỏa Vượng đang nhìn chằm chằm vào đống máu thịt trước mắt chợt phục hồi tinh thần. Lúc này bản thân không thể phân tâm! Những người xung quanh đều là kẻ thù của mình!
Lý Hỏa Vượng cả người gần như đẫm máu chợt hít một hơi thật sâu. Hắn nắm chặt chuôi kiếm trong tay đuổi theo Bành Long Đằng hoàn toàn giết người như điên ở phía xa.
“Đừng có lởn vởn gần đây nữa mà cố gắng xông về phía trước đi.”
Tuy nhiên, Bành Long Đằng tựa như không nghe thấy mệnh lệnh của Lý Hỏa Vượng, tiếp tục giết chóc:
“Ta nói lại lần nữa! Đi về phía trước! Coi chừng ta hư hóa ngươi lần nữa! Cả đời không được thả ra ngoài!”
Bành Long Đằng chợt đứng yên và nắm chặt tay phải, cùng với tiếng xương bị vỡ, một cái đầu người đang há to miệng trong lòng bàn tay nàng lập tức bị bóp nát thành từng mảnh, đất đỏ theo kẽ ngón tay của nàng chảy ra ngoài. Mặc dù nhìn nàng có vẻ như vô cùng kháng cự nhưng trược sự uy hϊếp của Lý Hỏa Vượng, Bành Long Đằng vẫn ngoan ngoãn làm theo.
Chỉ có xác sống mới có thể tận hưởng cuộc tàn sát nhẹ nhàng vui vẻ này, mà muốn có thân xác thì bản thân cũng chỉ có thể dựa vào Lý Hỏa Vượng mà thôi.