Đôi môi nứt nẻ của hắn run rẩy nói với hòa thượng:
“Đại sư phụ! Ngươi đừng giữ phụ! Giữ đứa bé ấy! Nhất định phải giữ đứa bé đấy!!! Ta có chết cũng chẳng sao cả, Vương gia chỉ cần có người nối dõi thôi, cho dù có chết thì xuống dưới m Tào Địa Phủ cũng không thẹn với liệt tổ liệt tông!”
“Ờ ờ!”
Hòa thượng gật gật đầu vội quỳ xuống mặt đất, hay tay hắn nắm chắc con dao trên bụng rồi kéo xuống dưới thật dứt khoát.
“Aaaaaaa!”
Hòa cùng cơn đau xé ruột xé gan của tên thái giám, má tươi cùng nước ối phun ra từ lỗ hổng lên mặt và người của hòa thượng.
“Đa tạ, đại sư phụ….chúc ngươi….chúc ngươi sớm ngày…sớm ngày thành Phật.”
Thái giám dùng hết sức bình sinh gào lên câu cuối cùng thì cổ hắn nghiêng sang một bên, lập tức hoàn toàn mất đi sự sống, gương mặt thấm đẫm mồ hôi của hắn lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Lão thái giám chết rồi, hòa thường thì vẫn ở nguyên chỗ cũ gẩy đi những thứ dơ dáy trên người mình, Lý Hỏa Vượng không vừa mắt nên đi đến bên.
Lúc này, hỏa thượng cảm thấy cái bọc trước mắt mình đây như một hòm kho báu chứa đầy máu, hai tay hắn mò tới mò lui bên trong như thể đang bơi lội.
Bỗng nhiên hắn sờ thấy cổ chân của đứa bé, gương mặt hắn bỗng vui mừng rồi kéo thật mạnh, song, khi kéo ra lại chỉ kéo được một nửa phần ruột của tên thái giám.
Lý Hỏa Vượng không nhịn nổi bén đi tới thọc thẳng tay vào bên trong, giác quan nhạy bén giúp hắn nhanh chóng tóm lấy được thứ duy nhất đang cử động…
Cánh tay Lý Hỏa Vượng rút thật mạnh thứ kia ra như thể nhổ củ cà rốt ra khỏi vũng bùn.
Khi nhìn thấy thứ trong tay Lý Hỏa Vượng, hòa thượng bị hù đên mức hai mắt trợn trừng lùi về sau mấy bước.
“Đây là thứ gì vậy?”
Chỉ thấy trong tay Lý Hỏa Vượng lúc này là một cái đầu sơ sinh. Gọi là một cái đầu là bởi, phần mình của đứa trẻ này lại là phần mình của trâu bò, toàn thân nó mọc đầy những sợi lông ngắn ươn ướt, tứ chi thì không có năm đầu ngón tay mà là một cục móng.
Nếu tên thái giám ấy sinh ra một còn trâu thì hòa thượng cũng chẳng sợ hãi đến nhường ấy. Điều đau đớn nhất là mặc dù nó có phần mình là mình của con trâu, nhưng cái đầu của nó lại vẫn là đầu của con người.
Cái bụng của thái giám chẳng những không sinh cho hắn một bé trai nối dõi tông đượng mà ngược lại lại đẻ ra một thứ quái thai trâu mặt người!
“Cái thứ tùm lum gì đây!”
Lý Hỏa Vượng chán ghét hất mạnh trâu mặt người trong tay hắn về phía bức tường.
“Bụp!”
Trâu mặt người bị đập vào tường rồi lại rơi xuống dưới đất nheng nó vẫn chưa chết mà chống bộ móng của mình xuống đất đứng lên rồi nôn ra từng ngụm nước ối lớn.
Lúc bấy giờ Lý Hỏa Vượng mới có thể nhìn rõ dung mạo của thứ trâu mặt người này. Gương mặt của nó giống y đúc với tên thái giám đã sinh ra nó, cũng có cái đầu hói mang nhiều nếp nhăn, cũng xấu xí y chang.
Khi Lý Hỏa Vượng nhíu mày nắm chặt chuôi kiếm, rút Tử Tuệ kiếm từ bao kiếm ra chuẩn bị đi trừ gian diệt ác thì thứ trâu mặt người kia bắt đầu ngoác miệng ra cười ha hả, mặt dù gương mặt nó là mặt gương mặt già nua nhưng giọng nói của nó lại là giọng của đứa trẻ sơ sinh, sự kết hợp quái dị của hai thứ ấy vô cùng khó diễn tả.
“Hahahaha!! Trăng sắp lên, mặt trời sắp lặn, nước giếng đã đầy hỡi Lưu Kim Môn, hoàng hôn giao thoa, huyết kế khó sống sót, mồ trâu bỏ uống rượu, già trẻ đều vui tươi! Ăn má nói! Chạm má nó! Cả nhà cùng vui! Hahaha!”
Sau khi hát xong phần lời không rõ hàm ý này, cơ thể trâu mặt người chợt mềm nhũn lụi xơ trên mặt đất, tròng mắt của nó lật lên trên rồi ngỏm hẳn luôn.
Nhất thời Lý Hỏa Vượng vẫn chưa hiểu tất cả những gì vừa xảy ra, tại sao tất cả mọi thứ của Đại Tề lại kỳ lạ như vậy?
“Thêm nữa, chẳng nhẽ thứ nhảm nhí mà tên này vừa hát là lời nguyền rủa ta ư.”
Hắn nhíu chặt mày cắm kiếm trở lại vào trong vỏ rồi nhìn tên hòa thượng bên cạnh đã biến trở lại thảnh ảo ảnh nói:
“Ta đã nói gì nào? Ngươi cứ không chịu nghe cơ, nhất định phải thử một tí cơ, sao nào, việc thiện mà ngươi làm thế nào?”
Nói rồi Lý Hỏa Vượng cũng chẳng nói thêm gì với tên hòa thượng đang tràn đầy áy náy bên cạnh mà chuẩn bị đưa Lý Tuế rời khỏi lãnh cung Đại Tề.
“Lý huynh.”
Câu nói của Gia Cát Uyên khiến Lý Hỏa Vượng dừng lại.
Khi hắn nhìn về phía Gia Cát Uyên thì hắn kinh ngạc nhận ra Gia Cát Uyên lúc này đang vô cùng căng thẳng, thậm chí trong sự căng thẳng còn có một chút hối hận.
“Gia Cát huynh, rốt cuộc là thế nào vậy?”
Lý Hỏa Vượng nói, tâm trạng Gia Cát Uyên trông cực kỳ đáng nghi.
“Ta cần ngươi giúp ta chuyện này, giúp ta chuyển lời tới một vài hảo hữu ở Đại Tề!”
“Đương nhiên là được rồi, nhưng Gia Cát huynh này, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì thế?”
Lý Hỏa Vượng không cảm thấy Gia Cát Uyên bây giờ là do trở về Đại Tề mà thấy cảnh sinh tình nên mới tìm một số hảo hữu ôn lại chuyện xưa, hắn không phải người như vậy.
Hơn nữa trước giờ hắn chưa từng thấy Gia Cát Uyên thất thố, kể cả là trước kia khi hắn dùng sức của một người để ngắn cản Đấu Mỗ, lúc trước dù là rơi vào kết cục thân tử hồn tiêu thì gương mặt hắn vẫn luôn vô cùng thản nhiên.