“Cha, thanh kiếm kia của con cũng bị cha mang đi bên này rồi, chúng ta phải nhặt nó về thôi.”
“À, ừ nhỉ, suýt thì quên mất.”
Lý Hỏa Vượng xoay người đi về phía lúc trước giao thủ với Văn Thần Tài.
“Gia Cát huynh, nơi này ở Đại Tề là ở đâu?”
Lý Hỏa Vượng hỏi Gia Cát Uyên đang lơ lửng giữa không trung.
“Hừm….có lẽ là lãnh cung.”
Gia Cát Uyên nhíu chặt mày trông vô cùng nghiêm trọng trả lời.
“Cái lãnh cung này có hơi bị lạnh lẽo quá rồi nhỉ….sao đến nửa cái bóng người cũng không có nữa? Có phải Đại Tề đã xảy ra việc gì rồi không?”
Đối diện với câu hỏi lần này của Lý Hỏa Vượng, Gia Cát Uyên siết chặt cây quạt trong tay rồi trầm ngâm suy tư điều gì đó.
Không có ai cản đường nên Lý Hỏa Vượng rất nhanh đã tìm thấy Đồng Tiền kiếm đang cắm trong chum nước, hắn nhặt lên cắm lại vào sau lưng rồi chuẩn bị đi ngược đường cũ trở về.
Nhưng ngay sau đó, hai mắt Lý Hỏa Vượng vừa mở thì mũi kiếm đã hướng thẳng về căn phòng rách nát phía xa.
“Người nào đó! Mau cút ra đây cho ta!”
“A…..a…….a…..”
Nửa đêm canh ba, bên trong cung điện rách nát trống trải truyền đến tiếng kêu thảm thiết đứt quãng, không thể không nói như vậy cực kỳ rợn người.
Nhưng Lý Hỏa Vượng rõ ràng không dính chiêu này, hắn giơ kiếm lên rồi lao đi.
Khi một mảng tường lớn bị Lý Hỏa Vượng mang sang Đại Lương thì cũng là lúc hắn thấy nguồn gốc cũng âm thanh kia.
Đó là một vị lão thái giám đầu đinh trần trụi toàn thân đang nằm trên chiếu, lúc này hắn đang ôm phần bụng bị sưng húp của mình lên lớn tiếng kêu thảm thiết.
Cái bụng to lớn của hắn nổi đầy gần xanh, thi thoảng còn uốn éo một cái. Ranh giới sụp đổ đã nứt ra, từ miệng vết thương dần dần chảy ra dịch máu cùng nước ối.
“Đây là bị thứ tà ma gì ký sinh rồi?”
Khi Lý Hỏa Vượng hiểu ra lúc này hắn đang ở Đại Tề thì hắn ngay lập tức hiểu ra tên thái giám này đang làm gì.
Khoảng thời gian trước Phật gia của Chính Đức tự bên này có thể khiến người đã đoạn tư tuyệt tôn như thái giám có thể sinh đẻ, nhìn vào tình hình ấy thì vị công công này e rằng sắp sinh rồi.
Sau khi hiểu rõ nguyên do, đôi mắt Lý Hỏa Vượng toát lên vẻ được mở mang, hắn quay người rời đi.
“Cứu ta! n công cứu ta với! Nhà ta,,,nhà ta bị khó sinh rồi!”
Lão thái giám đang kêu lên thảm thiết ấy đã phát hiện ra Lý Hỏa Vượng.
“Nói thừa! Phía dưới của ngươi có lỗ không? Ngươi không khó sinh thì còn ai khó sinh nữa!”
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng bước nhanh chân hơn, vẻ mặt khao khát của lão hòa thượng đã chặn trước mặt hắn.
“Đạo sĩ, ngươi giúp hắn đi, cái này mà không làm ổn thì một xác hai mạng đấy!”
“Nói nghe nhẹ nhàng thật, chưa nói đến việc có phải tên này đang lừa chúng ta hay không. Ngươi thử nghĩ xem những thứ mà ta biết đi, có thể giúp ích được gì không? Hơn nữa ta đã đã học đỡ đẻ bao giờ đâu! Càng huống hồ là đỡ đẻ cho một tên nam nhân?”
----
Trong lãnh cung hoang vu, Lý Hỏa Vượng bất mãn nhìn ảo giác hòa thượng trước mắt.
Lý Hỏa Vượng cũng không phải là người có lòng dạ sắt đá, nhưng vào lúc này hắn hoàn toàn không hơi đâu đi để tâm đến một lão thái giám mang bầu lai lịch bất minh này.
Nên biết rằng đây là Đại Tế chứ không phải Đại Lương, có trời mới biết tên này có phải đang gài bẫy hay không.
Việc cấp bách lúc bầy giờ của hắn vẫn là mau chóng trở vể báo lại cho Giám Thiên Ti biết về chuyện Nhân Vương tư thông Pháp giáo.
“Đi đây!”
Lý Hỏa Vượng nói rồi quay người định đi, nhưng chưa đi được mấy bước thì từ phía sau lưng hắn truyền đến tiếng kêu gào cực kỳ bi thảm. Chỉ thấy một tay tên thái giám ấy nắm con dao nhọn đâm thật mạnh vào phần bụng đang sưng lên của mình, nước ối hòa cùng máu tươi kết hợp lại với nhau tạo thành một loại dịch như dịch thể phun ra ngoài từ lỗ hổng.
Thấy Lý Hỏa Vượng không giúp đỡ, dường như hắn định tự đỡ đẻ cho chính mình.
Nhìn vào khung cảnh máu me tanh tưởi này, tên hòa thượng náo có thể ngồi im nổi. Hắn vò đầu bứt tay ngăn chặn trước mặt Lý Hỏa Vượng lần nữa.
“Đạo sĩ ơi, ngươi hãy cứu lấy hắn đi. Tục ngữ nói đúng lắm, cứu một mạng người hơn xây biết bao nhiêu căn nhà nữa mà. Cho dù ngươi không cứu hắn thì đứa bé trong bụng hắn cũng đâu làm gì nên tội đâu đúng chứ.”
“Phúc tu mấy đời mới được đầu thai làm ngươi, đây là cả một mạng người đấy.”
Lý Hỏa Vượng nhìn hòa thượng trước mắt rồi khẽ thở dài một hơi, dùng một tay day day thái dương của mình.
“Được! Tâm ngươi thiện. ngươi là Bồ Tát sống, muốn cứu thì ngươi tự đi mà cứu.”
Nhất thời hòa thượng vẫn chưa phản ứng kịp xem đây là chuyện gì, nhưng ngay lập tức hắn nhận ra điều khác biệt trên cơ thể mình.
“Ta sống rồi! Ta sống rồi!!”
Hòa thượng tràn ngập sự bất ngờ vỗ vào cái đầu trọc lốc của mình, nhảy nhót liên hồi như một đứa trẻ nhỏ.
“Chẳng phải ngươi định cứu người ư, ta không trụ được quá lâu đâu nên đi đi.”
“À, đúng đúng đúng!!”
Hòa thượng bình tĩnh lại vội vàng đi đến bên tê thái giám nọ.
Thế nhưng phải đối diện với khung cảnh máu me này thì hòa thượng lại tỏ ra lúng túng không biết phải làm gì. Trông hắn có vẻ cũng không hiểu biết gì về việc đỡ đẻ.
Thái giám lúc này đang thoi thóp, hắn thấy có người đến giúp đỡ cũng chẳng sức đâu mà quan tâm sao người này lại đến đây, hắn vội vàng rướn cơ thể thấm đẫm mồ hôi của mình lên.