Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 831: Ngụ




Lý Hỏa Vượng hiểu, có thể khiến Gia Cát Uyên lộ ra biểu cảm như vậy, sợ là chuyện này còn kinh khủng nghiêm trọng hơn sự việc trước đây! Còn có chuyện gì nghiêm trọng hơn Đấu Mỗ hạ phàm?

Nhìn vẻ mặt bất thường của Gia Cát Uyên, Lý Hỏa Vượng vội vàng an ủi:

“Gia Cát huynh, đừng hoảng, ngươi nói với ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì đi, ta không biết đã xảy ra chuyện gì, đương nhiên cũng không thể giúp ngươi.”

Đôi mắt đỏ bừng của Gia Cát Uyên khẽ nhắm lại, hắn hít sâu một hơi rồi mở mắt, dùng chiếc quạt trong tay chỉ vào con bò mặt người đã chết dưới đất:

“Lý huynh, ngươi biết đó là gì không?”

“Ấy… Con trai mà Chính Đức Tự cho thái giám làm người kế thừa dòng dõi? Cũng không biết những da^ʍ tăng đó không làm được hay làm cái gì, lại định lấy thứ này để đuổi các thái giám.”

Bỗng nhiên Tọa Vong Đạo ảo giác từ bên cạnh xen miệng:

“Đúng thế, chuyện này làm thật quá đáng.”

“Sai rồi! Đại sai! Trước đó ngươi không nghe nó hát cái gì à? Nó là Ngụ! Long mạch của Đại Tề sắp đứt rồi!”

Lời của Gia Cát Uyên khiến trong lòng Lý Hỏa Vượng run lên, tuy hắn không biết con bò mặt người này là gì, nhưng long mạch sắp đứt, khiến hắn cảm thấy hình như có chuyện gì không hay xảy ra.

“Lý huynh, không có thởi gian nán lại ở đây đâu! Mau đi thôi! Từ đây đi ra trước! Nơi này không thi triển được!”

Không hề do dự, Lý Hỏa Vượng nhấc chân phải, bắt đầu xông ra ngoài lãnh cung thê lương.

“Long mạch?”

Lý Hỏa Vượng nghĩ đến hoàng đế Đại Lương mà ban đầu nhìn thấy ở trong hoàng miếu Đại Lương theo bản năng.

Thấy Lý Hỏa Vượng bắt đầu hành động, Gia Cát Uyên ở một bên cũng nhanh chóng giải thích:

“Mỗi khi có đại loạn thì có Ngụ được sinh ra, nó là vật nửa người nửa thú, sinh ra sẽ biết nói tiếng người, sau đó chết ngay lập tức. Lời của Ngụ phần nhiều là xui xẻo, hơn nữa chắc chắn là sắp xảy ra!”

“Cho nên lời của Ngụ đó vừa nói có nghĩa là long mạch của Đại Tề sắp đứt rồi? Gia Cát huynh, nếu đứt long mạch thì sẽ thế nào?”

Hai chân Lý Hỏa Vượng dẫm mạnh xuống mặt đất, dưới sự trợ giúp của xúc tu của Lý Tuế, dễ dàng nhảy qua bức tường thành.

“Lẽ ra chỉ có Đại Tề mới phải, vốn không có Đại Lương, ngươi biết tại sao ban đầu lại xuất hiện Đại Lương không? Chính là vì ngàn năm trước, Đại Tề từng đứt long mạch một lần! Nếu lần này lại đứt long mạch, có lẽ cả Đại Tề không còn tồn tại nữa!”

Lý Hỏa Vượng nghe mà toàn thân run lạnh, thì ra trong thế giới điên cuồng này, tác dụng của long mạch lại là một mỏ neo của một đoạn lịch sử!

Hắn lập tức hiểu ra tại sao từ đầu đến cuối Đại Lương phải có một vị hoàng đế, và trong thế giới điên cuồng này, quyền uy của hoàng đế lại có thể giữ được lâu dài như vậy.

“Nhưng Đại Lương thực sự xuất hiện như vậy ư? Có khả năng Gia Cát Uyên nhầm không?”

Nhưng lúc này đầu óc Lý Hỏa Vượng vẫn rất loạn, dường như hắn biết một số biểu tượng, nhưng sâu trong biểu tượng ẩn giấu một số thứ khác.

“Lý huynh! Mau dừng lại! Ở đây đã đủ rồi!”

Khi Lý Hỏa Vượng dừng bước chân phát hiện mình đi ra khỏi lãnh cung, đang ở trong U Đô đô thành của Đại Tề, vì trời tối, tấm ngói liên miên trước mặt đen xì xì một mảng, im lặng như bóng ma.

So với Đại Tề trước đây, Lý Hỏa Vượng cảm thấy hình có gì đó hơi khác, nhưng bảo hắn nói khác ở chỗ nào thì không nói được.

“Gia Cát Huynh, sau đây chúng ta phải làm thế nào?”

“Biến ta từ hư giả thành thật! Tiểu sinh cần cơ thể để tồn tại một lúc!”

Lý Hỏa Vượng không hề do dự làm theo, hai tay hắn ấn chặt huyệt thái dương, cơ thể của Gia Cát Uyên lóe lên lúc ẩn lúc hiện.

Từng đường gân xanh nổi lên trên cái trán bị dồn nén đến đỏ bừng của Lý Hỏa Vượng, thậm chí hai nhãn cầu đầy tia máu bắt đầu lồi ra ngoài.

“Sao… sao lại không đúng! Rõ ràng cho hòa thượng và Bành Long Đằng da thịt cũng không vất vả như này!”

Lý Hỏa Vượng run run quỳ một chân dưới đất, máu mũi tanh đỏ nhỏ từ đầu mũi xuống đất.

“Lý huynh! Cố lên, việc này liên quan đến số phận của dân chúng trong thiên hạ!”

Gia Cát Uyên nắm chặt nắm đấm, khích lệ Lý Hỏa Vượng.

“Không sao! Ta cố được!”

Đầu của Lý Hỏa Vượng bỗng phồng to lên như đầu của thọ tinh trên lịch năm mới, cơ thể của Gia Cát uyên lập tức từ hư ảo biến thành thật.

Thấy cơ thể Lý Hỏa Vượng lung lay sắp đổ, Gia Cát Uyên không dám chậm trễ, lập tức rút Tích Cốt Kiếm sau lưng Lý Hỏa Vượng ra.

Sau khi hắn giật bỏ lá bùa trên thanh Tích Cốt Kiếm, cả thanh kiếm sống lại.

Hai Gia Cát Uyên dung mạo giống nhau quay sang nhìn nhau, sau đó Gia Cát Uyên nói với một bản thân khác biến thành kiếm trước mặt:

“Tai họa Ngụ xuất hiện! Long mạch đứt!”

“Cái gì! Thật không?”

Nghe có vẻ là đang hỏi, nhưng kiếm Gia Cát không hề do dự, lập tức giơ cánh tay Tích Cốt, chém mạnh thuận theo chính giữa máu thịt dưới người mình, một dòng máu tươi đỏ thẫm chảy dọc theo đào phù và các bộ phận, chậm rãi chảy về phía đầu nhọn của thanh kiếm.

Gia Cát Uyên nắm chặt thanh kiếm, hai chân nhẹ nhàng dẫm lên tấm ngói, bay lên không trung, dùng kiếm làm bút, nhanh chóng viết lên mặt đất.

Mực máu từ thân kiếm nhỏ xuống đất, dường như đã có sinh mệnh, chui vào lòng đất.

Vì vậy rõ ràng Gia Cát Uyên cầm kiếm đứng ngược viết rất nhiều chữ, nhưng dưới đất lại không để lại chút dấu vết nào.