Khe nứt do Tích Cốt kiếm chém ra không hề bất động mà nó không ngừng bay vụt về phía trước như ánh sáng.
vì vậy, nếu Lý Hoả vượng muốn đi vào thì tốc độ của hắn nhất định phải nhanh hơn nó, nhung lúc bấy giờ đôi bên vẫn mãi chỉ cách nhau một chút.
“Ta còn có thể nhanh hơn nữa! Ta còn có thể nhanh hơn nữa!!”
Lý Hoả vượng không ngùng gào lên, tốc độ của hắn cũng theo đó mà được đẩy nhanh hơn hẳn, chẳng bao lâu sau hắn đã đi vào khe nút đang dần thu hẹp lại.
vừa tới Đại Tề, Lý Hỏa vượng gắng sức bồ nhào về phía trước bên trái, sau khi khe nút làm rách áo choàng của hắn thì nó cũng nhanh chóng biến mất.
Lý Hỏa vượng thở dài một hơi rồi mới dáo dác quan sát bốn bề xung quanh mình lúc này.
ở Đại Lương, nơi này là tẩm cung của vương gia và dường như ở Đại Tề cũng chẳng khác biệt là bao, căn phòng này rất lớn rất trống trải.
Nhung nhũng mảnh ngói võ trên trần, cỏ dại mọc trong góc phòng cùng nhũng đồ dùng đã bám đầy bụi trần đã chứng minh thời huy hoàng của nơi này chỉ tồn tại trong quá khứ mà thôi.
“Có vẻ như nơi này đã bị bỏ đi rất lâu về trước rồi.”
Giọng nói của Lý Hỏa vượng vang vọng trong căn phòng, hắn đứng dậy.
“Cha, nơi này là nơi nào vậy?”
Lý Tuế cầm theo con mắt chui ra từ rốn Lý Hỏa vượng hiếu kỳ nhìn không gian rách nát xung quanh.
“Quan tâm đây là đâu làm gì, việc của chúng ta vẫn chưa kết thúc đâu.”
Lý Hỏa vượng siết chặt kiếm trong tay phi về phương hường mà Nhân vương bỏ chạy.
Bên trong đã nát rồi, bên ngoài cũng chẳng kém cạnh bao nhiêu, có vẻ như cả loạt căn phòng này đều đã hoàn toàn hoang phế rồi.
Sau khi Lý Hỏa vượng truy rượt khắp Đại Tề trong khoảng hai tuần trà, cuối cũng hắn rút Tích Cốt kiếm ra lần nữa. Không thể không nói, món binh khí được luyện từ Tâm Bàn này quả thực vô cùng hữu dụng, dù là giết địch hay bào toàn mạng sống thì nó đều có thể phát huy tác dụng. Lý Hỏa vượng cảm thấy cực kỳ may mắn vì trước đó hắn không có đào hố chôn thanh kiếm này đi.
“Có lẽ đã thoát khỏi vòng bao vây của mấy người đó rồi, chúng ta trỏ về xem sao.”
Lý Hỏa vượng nói rồi dùng kiếm chém mạnh một vết nút và bắt đầu dùng lại chiêu cũ.
Khi hắn trở lại Đại Tề lần nữa thì nhận ra bản thân đang đứng trên mái nhà, còn ở phía xa xa bên trong viện thì đại kiệu của Nhân vương được nâng cao cao đang nhanh chóng chạy về hướng đông.
“Đuổi kịp rồi!”
Lý Hỏa vượng dán lá bùa lên hai chân rồi đạp thật mạnh khiến hắn như một con chim ưng giữa không trung đang bổ nhào về phía cỗ kiệu.
Thấy Lý Hỏa vượng sắp đuổi đến nơi, một vị nữ nhân che mặt bằng vải đen không rõ đã làm thế nào lại xuất hiện phía sau lưng hắn.
Nàng ta giơ cao con dao găm Hắc Diệu Thạch trong tay lên định cắm vào cổ Lý Hỏa vượng, nhung xúc tu của Lý Tuế đã kịp thòi cản nàng ta lại.
Khi Lý Hỏa vượng thấy trên gương mặt bịt vải đen của nàng ta có viết một chữ “vu” lớn thì đồng tử hắn chợt co rụt lại đến cực nhỏ, hắn đang thấy vô cùng bất ngờ.
“Không đúng! Đây là người của Pháp giáp! Không ngờ Nhân vương này lại có giao thiệp với người của Pháp giáo!”
việc này còn to tát hơn của đoạt ngôi, đây không đơn thuần chỉ là chuyện đi lừa gạt tu luyện tà môn nữa, phải biết rằng Pháp giáo là tà giáo đi tế bái Nhi Thần gieo rắc thiên tai.
Nghĩ đến đây, Lý Hỏa vượng lập tức đưa ra quyết định ngay giữa không trung.
“Bụp!”
Lý Hỏa vượng đá một cước vào người người đó nhung cũng không còn đuổi theo Nhân vương nữa mà hắn mượn lực đẩy rồi hạ xuống mái nhà bên mé trái.
“Cha, cỗ kiệu đó sắp đi rồi, chúng ta không đuổi theo nữa ư?”
Lý Tuế nhìn cỗ kiệu đang nhanh chóng nhỏ dần hỏi.
“Không cần đuổi theo nữa, trong màn nuôi sâu độc này, Nhân vương đã phạm quá giới hạn rồi. Ta chỉ cần báo lại chuyện này với Giám Thiên Ti là được.”
Người có tham vọng đoạt hoàng vị của Đại Lương lại có trợ thủ là Pháp giáp, rất khó tưởng tượng nếu người này trở thành hoàng đế thì sẽ để lại hậu quả gì.
Cho dù là tranh đoạt hoàng vị thì cũng nhất định không thể để nhóm người trời sinh đất diệt này can dự vào. Những chuyện khác Giám Thiên Ti có thể sẽ nhắm mắt làm ngơ nhung nếu là chuyện này thì chắc chắn sẽ không khoanh tay đúng nhìn nữa.
Nếu Giám Thiên Tỉ chắc chắn sẽ ra tay thì Lý Hỏa vượng thấy rằng mình không cần tốn nhiều sức lực như thế làm gì nữa. Nếu liều mạng cùng Nhân vương thì ít nhất hai tên văn VÕ Thần Tài lúc trước đều khó đối phó.
Tiếng cồng chiêng quen thuộc ấy lại vang lên, Lý Hỏa vượng lập tức hiểu ra truy binh của Nhân vương phủ đã đuổi đến nơi. Hắn không hề có chút do dự nào mà vạch ra một khe nút Đại Tề rồi chui lại vào trong.
Trong viện rách nát được phủ kín lá rụng, giữa những cành cây và giữa các thanh xà nhà cũng dính đầy mạng nhện. Nơi này yên tĩnh đến độ đến cơn gió thoảng qua cũng chẳng có.
Lý Hỏa vượng nhướng đầu lên nhìn nửa vầng trăng tàn bị mây che mất trên đỉnh đầu, bỗng nhiên đi từ nơi cực động đến cực tĩnh khiến hắn quả thực vẫn hơi chưa thích ứng được ngay.
“Đi thôi.”
Lý Hỏa vượng phân biệt nhanh các hướng đông tây nam bắc rồi đi về hướng Giám Thiên Ti. Khi đến vị trí của Giám Thiên Ti rồi lại trở về Đại Lương báo cáo chuyện này với Giám Thiên Ti, cuối cùng thì hắn cũng coi như xong việc.
vì công việc này mà hắn có thể liều mình không màng tất cả, nhung Lý Hỏa vượng không ngốc đến mức có trợ giúp mà không dùng.