Nhìn thấy hai cái vò giấu dưới hầm, Lý Hỏa Vượng nắp cái hầm lại:
“Đi thôi, xem lần này Cơ Lâm lại bảo chúng ta làm gì.”
Nơi gặp nhau là một sòng bạc, sau khi Lý Hỏa Vượng thuận lợi thắng ba trăm mười tám lạng bạc, hắn được mời đến dưới hầm ở hậu viện.
Dưới sự vây quanh của một đám thái giám, Lý Hỏa Vượng gặp Cơ Lâm lần nữa, nhưng tình hình của hắn trông không ổn lắm, tai trái mất một nửa, trên mặt cũng bị để lại vết sẹo sâu có thể thấy cả xương.
“Bệ hạ, mặt người làm sao thế?”
Cơ Lâm ôm con mèo không ngừng vuốt ve, khuôn mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn:
“Không có gì, quả nhân tìm người giết người khác, đương nhiên người khác phải tìm người đến giết quả nhân, rất công bằng.”
“Không ngờ trong cung lại dơ bẩn như vậy, xem ra phải quét dọn thật kỹ.”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy lời này lập tức kinh hãi trong lòng, lúc này Cơ Lâm không thể chết.
“Bệ hạ, có cần ta đến bảo vệ ngươi lúc ta không đi làm việc không?”
“Không cần, bên cạnh quả nhân vẫn có người tài, tự bảo vệ không vấn đề, ngươi cứ làm việc sở trường của ngươi đi.”
Cơ Lâm vung tay, thái giám bên cạnh bưng một cuộn tranh đến.
---
Lý Hỏa Vượng nhận lấy cuộn tranh trên khay, phát hiện bên trong là một tấm bản đồ quần thể kiến trúc vô cùng chi tiết.
Bố cục mỗi gian phòng và mục đích sử dụng của mỗi phòng đều được viết rất rõ ràng, hơn nữa phía dưới còn có ba chữ màu đỏ được viết rất nhỏ, Nhân Vương phủ.
“Nhân Vương Phủ.”
Lý Hỏa Vượng cau mày ngẩng đầu nhìn sang Cơ Lâm.
“Nhân Vương là nhị ca của quả nhân, có tin đồn rằng trong cung phụng hắn có không ít tà tu không tồn tại được dưới ánh sáng, tà tu giết mẫu hậu của ta và hoàng tỷ của ta, chính là những người trong số cung phụng của hắn.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra sau đây mình phải làm gì, hắn không nói gì, hành lễ với Cơ Lâm xong, cầm bản đồ quay người rời đi.
“Nhĩ Cửu, làm cho tốt! Chỉ cần ngươi giúp quả nhân lên ngôi, quả nhân chắc chắn không phụ ngươi!”
Tuy Thượng Kinh Thành rộng lớn, nhưng cũng rất dễ tìm được Nhân Vương Phủ.
“Vương phủ không xây dựng trên đất phong vương gia, mà xây dựng ở Kinh Đô, đúng là kỳ lạ.”
Lý Hỏa Vượng quỳ một chân trên nóc nhà, lặng lẽ nhìn tấm hoành khổng lồ phía xa.
Bỗng nhiên Lý Hỏa Vượng tự lẩm bẩm:
“Ừm, đúng là như vậy, có lẽ từ ban đầu, hoàng gia đã hạ quyết tâm phải nuôi sâu độc.”
Lý Hỏa Vượng nói xong, hư ảnh cơ thể có màu sắc chậm rãi ẩn vào trong mái ngói, còn cơ thể ẩn thân lại bắt đầu chậm rãi lần mò đi về phía Vương Nhân Phủ.
Bức tường khổng lồ cao chọc trời không thể ngăn được Lý Hỏa Vượng lúc này, xúc tu của Lý Tuế vượt qua đầu tường dễ như trở bàn tay.
Lý Hỏa Vượng lập tức cảm nhận được mấy chỗ canh gác ngầm phía sau bức tường, nhưng hắn không lặng lẽ bỏ đi, mà lại gần một chỗ canh gác ngầm trong đó.
Sau một nén hương, Lý Hỏa Vượng đứng trên một xà ngang nhà, cúi đầu nhìn thái giám đứng yên bên cửa sổ phía dưới.
Người này đang nhìn chằm chằm ra bên ngoài không chớp mắt thông qua lỗ nhỏ trên cửa sổ, hắn là một trong lính gác ngầm của Vương Nhân Phủ.
“Thử với hắn đi.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói với Gia Cát Uyên, vừa đưa tay nắm thanh Tích Cốt Kiếm.
“Chém!”
Lý Hỏa Vượng trên xà ngang vung mạnh xuống dưới, lặng lẽ vung một đường lịch sử Đại Tề qua.
Nhưng lần này, đường lịch sử không chém người này thành ba đoạn như trước đây, mà trực tiếp phủ cả người hắn vào.
“Đợi đã, chưa phủ hết hoàn toàn, nửa lòng bàn tay của người này còn ở lại Đại Lương.”
“Lý huynh, ngươi vung thêm một đao, xem ở Đại Tề người đó còn sống không.”
Vẻ bình tĩnh trên mặt trước đó biến mất, lúc này, trông Gia Cát Uyên vô cùng nghiêm trọng.
Dù sao việc này cũng liên quan đến mấu chốt Lý Hỏa Vượng có thể đối kháng với đầu tử hay không.
“Lý Tuế, chốc nữa ta lại vung một kiếm, ngươi nhớ đưa nhãn cầu của mình vào xem, nhớ nhất định phải kéo ra ngoài trước, đừng để lại bên trong.”
“Cha, ta biết rồi, ngươi yên tâm đi.”
Sau khi dặn dò Lý Tuế kỹ càng, Lý Hỏa Vượng lại nắm chặt Tích Cốt Kiếm lại vung mạnh một cái, khe hở vô hình giữa đại Tề và Đại Lương vừa xuất hiện, một bóng đen lập tức chui ra từ trên người Lý Hỏa Vượng, kèm keo tàn ảnh bay vào trong.
Một khắc trước khi khe hở đó biến mất, xúc tu quấn lấy nhãn cầu của Lý Tuế mới rút ra.
“Cha, người đó có ở đó, vẫn còn sống, hắn ôm tay gãy của mình, mở cửa sổ hét lớn gì đó ra bên ngoài.”
“Tốt quá rồi!”
Lý Hỏa Vượng hưng phấn nắm chặt nắm đấm.
“Điều này cho thấy thanh kiếm này không những có thể giết người, cũng có thể đưa người đến Đại Tề an toàn! Không chỉ là người khác, chỉ cần sử dụng thỏa đáng, thậm chí có thể đưa bản thân ta đến Đại Tề!”
“Như vậy thì có thể thực hiện cách của Gia Cát Uyên rồi!”
Lý Hỏa Vượng tỏ ra muốn hành động ngay, chỉ mong bây giờ lập tức đến Đại Tề, nhưng hắn cố gắng kiềm chế.
“Đã đến đây rồi, giải quyết xong Nhị Vương rồi tính, hai bên đều không thể chậm trễ, nếu không, cho dù tìm được đầu tử, không có sự giúp đỡ của Cơ Lâm cũng không giải quyết được đầu tử.”
Lý Hỏa Vượng nghĩ đến đây, cắm Tích Cốt Kiếm to rộng trong tay về sau lưng, lần mò đi ra theo xà ngang.
Đã có bản đồ của Cơ Lâm, Lý Hỏa Vượng không hề bị lạc đường ở Vương phủ như mê cung này, trực tiếp lẻn về phía tẩm cung của Nhị Vương phủ.