Nàng vươn dài móng tay trước hai cánh tay, đẩy mạnh cơ thể về phía sau, dùng lực vươn vai, sau đó ngồi khoanh chân trên bàn Bát tiên, gối cái đầu thon dài lên hai cánh tay, tiếp tục nhìn Lý Hỏa Vượng tự nói với không trung.
“Cha lại đang nói chuyện với những người vô hình đó sao? Trước đây ta cũng nhìn thấy bọn họ, nhưng bây giờ ta không nhìn thấy nữa rồi.”
“Thật muốn biết họ đang nói chuyện gì, chỉ nghe cha nói, hoàn toàn không hiểu đang nói chuyện gì.”
Lý Hỏa Vượng cau chặt mày day huyệt thái dương của mình, đi đi lại lại một hồi lâu, tiếp tục lên tiếng nói:
“Gia Cát huynh, Gia Cát huynh, chúng ta dừng lại trước đi, cứ tranh đoạt tiếp chỉ lãng phí tinh lực thôi.”
“Được, dù như ngươi nói, Bạch Linh Miểu không sao, không lâu nữa nàng có thể tự quay về, vậy chúng ta cũng không cần làm gì hết, không phải ư? Chúng ta chỉ cần đợi, sự việc sẽ được giải quyết, đương nhiên là tốt, nhưng có thể không? Ta ở chỗ rách nát này, trước nay chưa từng có may mắn!”
“Nếu Bạch Linh Miểu thực sự ở trong tay Đầu tử thì sao? Nếu ta ngồi đợi chết như vậy, thì nàng sẽ chết! Ta không đánh cược nổi!”
“Huống hồ không đơn giản chỉ là vì Bạch Linh Miểu, mà càng là vì bản thân chúng ta, Đầu tử đã ra tay với ta! Nếu chúng ta không phản kích, thì sự việc như này sẽ không bao giờ kết thúc!”
“Nội dung trong thư đó thực sự không nói lên điều gì! Có lẽ Bạch Linh Miểu viết bức thư đó thật! Nhưng đừng quên họ là Tọa Vong Đạo! Ta thấy nhiều kiểu lừa gạt như này rồi! Thậm chí Hồng Trung của ta cũng có! Nói không chừng Bạch Linh Miểu đã bị cấm nhốt, nhưng bản thân nàng cũng không phát hiện được điều này!”
“Tọa Vong Đạo muốn nhốt một người, thậm chí cũng không cần dùng võ lực! Chỉ dựa vào cái miệng là có thể khiến một người cam tâm tình nguyện ở một chỗ đến chết!”
Trong phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng thở gấp gáp của Lý Hỏa Vượng, hai khả năng hoàn toàn trái ngược nhau, khiến lúc này hắn rất lo lắng.
Hắn cũng hy vọng Bạch Linh Miểu không sao, mình cũng không cần phải tham dự vào những việc này, trực tiếp về thôn Ngưu Tâm, bình yên sống qua ngày là được, nhưng hắn thực sự không dám đánh cược.
Hắn đi đi lại lại mấy vòng, giọng bình tĩnh hơn, nhẹ nhàng nói với cửa sổ phía xa:
“Bây giờ ta thực sự nóng vội, nhưng hiện giờ cục diện không có chút phần thắng như này, ta thực sự rất khó không nóng vội!”
“Muốn đối phó với người không biết vị trí, lại không biết mục tiêu, trong tay còn có con tin Bạch Linh Miểu, ta thực sự thực sự…”
Lý Hỏa Vượng vừa nói được một nửa bèn dừng lại, trong ánh mắt tràn đầy lo lắng bỗng nhiên sáng lên, lại lên tiếng hỏi với cửa sổ trống:
“Gia Cát huynh, ngươi nói thật chứ?”
“Ừm..ừm..đây là vấn đề, ta phải tìm cơ hội thử nghiệm! Nhưng không sao, đều là chuyện nhỏ, nếu thực sự như ngươi nói, chúng ta đối phó với Đầu tử cũng sẽ không bó gối khoanh tay như hiện giờ.”
“Nhĩ tham quân có nhà không?”
Nghe thấy tiếng hỏi ngoài cổng gỗ, Lý Hỏa Vượng lập tức liền nói:
“Gia Cát huynh! Nhắc đến Tào Tháo thì Tào Tháo đến! Cơ hội đến rồi!”
“Ta có nhà, cửa không khóa! Vào đi!”
Lý Hỏa Vượng vừa dứt lời, cổng viện được đẩy mở từ bên ngoài, một lão thái giám mặt thoa phấn trắng, tay cầm cây phất trần vàng không mang theo gì, một mình đi vào.
Lý Hỏa Vượng biết hắn, thái giám này là người truyền tin cho Cơ Lâm trước đây.
“Khụ..khụ..”
Lão thái giám đi đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, nâng cằm hắng giọng:
“Nhĩ Cửu tiếp chỉ.”
Còn chưa đợi Lý Hỏa Vượng phản ứng lại, hắn rút ra một cuốn sớ vàng, đưa cho Lý Hỏa Vượng, rồi quay người trực tiếp bỏ đi.
Khi Lý Hỏa Vượng còn đang nghi hoặc mở thánh chỉ vân rồng, Lý Tuế bên cạnh cũng đi đến cùng xem.
Nhưng chỉ xem một lúc, Lý Tuế không xem nữa, bên trên viết rất nhiều chữ, nàng cũng biết không ít, nhưng ghép lại thì mình hoàn toàn không hiểu viết gì:
“Bên trên viết ‘bảo ta đừng vào cung, Cơ Lâm sẽ tự xuất cung.”
Lý Hỏa Vượng vừa nói xong, thánh chỉ trong tay nhanh chóng tự cháy, chỉ một lúc đã cháy hết không còn gì.
“Lại đánh nhau à?”
Lý Tuế hưng phấn dựng tai:
“Vậy ta giúp ngươi lột da.”
“Không lột được, phải đợi bên trong mọc xong, bây giờ ta chỉ còn lại một lớp da thôi, lúc này lột đi, thì không còn gì hết.”
“Ồ, vậy à, vậy bây giờ chúng ta đi không?”
“Đừng vội, có việc phải xử lý đã.”
Lý Hỏa Vượng nói xong đi vào phòng, chuyển một cái vò rau muối ở góc tường, hắn không muối rau, bên trong là thi thể đã chết trước đây của hắn.
Tuy thi thể này không có ngũ tạng cũng không có da, nhưng dù sao cũng là cơ thể của tâm tố, thiên linh địa bảo như tâm tố, không chừng sau này sẽ còn dùng đến. Lý Hỏa Vượng ôm cái vò đi đến cái hầm ẩn dưới gầm giường, mở ra đặt vào trong, sau đó hắn đứng lên, ôm một cái vò muối rau khác ở góc tường đến.
Bên trong cũng là thi thể của tâm tố, tuy thi thể này có ngũ tạng nhưng không có đầu, thi thể không đầu này là thi thể đóng giả Hồng Trung đi lừa gạt Giám Thiên Ti rồi bị chặt đầu.
Lúc đầu sự việc gấp gáp, chỉ xử lý chống thối rữa rồi tìm chỗ chôn.
Sau đó xảy ra nhiều chuyện, bận đến quên mất, nếu không phải bỗng dưng nhớ đến trong lúc xử lý thi thể lần này, Lý Hỏa Vượng cũng suýt quên mình đã chôn ở đâu.