Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 826: Quỷ Dị




Nhưng khi Lý Hỏa Vượng đến nơi, lại phát hiện mình tìm hụt, Nhân Vương không có ở đó.

“Nửa đêm còn không ngủ, tên này có thể chạy đi đâu chứ.”

Lý Hỏa Vượng mở bản đồ ra, quan sát kỹ một lúc, rồi cất bản đồ đi, sang hướng đông tìm kiếm.

Đi tìm mấy chỗ liền, Lý Hỏa Vương cũng không tìm thấy, nhưng cuối cùng hắn vẫn tìm được thuận theo tiếng hát kịch.

Trên sân khấu kịch khí thế và treo đầy đèn l*иg, các vở kịch khác nhau được biểu diễn luân phiên với hơn trăm người diễn, đặt ở bên ngoài, chọn ra ai ai cũng là người xuất sắc, trình độ này cao hơn đoàn nhà họ Lữ của Lữ Trạng Nguyên không biết bao nhiêu lần.

Mà bao nhiêu đoàn kịch ra vào như vậy, tất cả đều đến hát cho một người phía dưới.

Lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng nhìn khuôn mặt của Nhân Vương, đó là một người trung niên sắc mặt nhợt nhạt, bờ môi trắng nhợt, nếu không phải hắn mặc long cổn bào, Lý Hỏa Vượng thực sự không nhìn ra người này là người tranh giành hoàng vị với Cơ Lâm.

Lúc này hắn nheo mắt, nằm trên một phụ nữ mập mạp, ba ngón tay đeo bộ móng sắc nhón nạm vàng và ngọc, gõ lên đầu gối mình theo nhịp điệu.

Lý Hỏa Vượng ngồi xổm dưới tán cây rời ánh mắt khỏi khuôn mặt hắn, lướt nhìn người bên cạnh hắn.

Lý Hỏa Vượng không biết cung phụng tà tu trông như thế nào, hiện giờ nhìn từ diện mạo của những người này, không có ai giống tà tu.

“Trực tiếp ra tay thì không được, ở đây quá rộng, hơn nữa còn đông người, nếu cung phụng của Nhân Vương trốn trong đám người này, đến đánh lén ta, thực sự quá tiện.”

“Hơn nữa cũng không thể đi theo vết xe đổ, có lẽ Nhân Vương giống trưởng công chúa đó, chưa biết chừng cũng tẩm ngẩm tầm ngầm mà đánh chết voi.”

Nghĩ đến những điều này, Lý Hỏa Vượng lặng lẽ ngồi xổm ở đó đợi cơ hội.

Một canh giờ trôi qua, đến hai canh, đúng lúc Lý Hỏa Vượng cho rằng Nhân Vương định xem kịch suốt đêm, đoàn kịch trên sân khấu cũng dừng nghỉ.

Người hai chiếc kiệu to bằng người khí thế được xác lên, Nhân Vương đưa một đám thái giám đi về phía tẩm cung.

Cứ như vậy, Lý Hỏa Vượng đi theo kiệu, vẫn không tìm được điểm nào bất thường.

Lý Hỏa Vượng vốn không tin người dám tranh hoàng vị lại không đề phòng, đặc biệt là sau khi mình đã giết thái hậu và trưởng công chúa, hắn lập tức lên mười hai phần tinh thần.

Cùng với Nhân Vương vào tẩm cung, đám người bên ngoài đó dần giải tán, Lý Hỏa Vượng cảm thấy cơ hội đã đến, cẩm thận đi theo vào.

Điều khiến Lý Hỏa Vượng bất ngờ là, kể cả trong tẩm cung để ngủ này, tiếng hát kịch vẫn không kết thúc.

Thuận theo tiếng hát, Lý Hỏa Vượng tìm được Nhân Vương nằm nghiêng trên giường, một người phụ nữ đứng trước giường hắn đang hát kịch.

Từ cách hóa trang của nàng, có thể nhìn ra người phụ nữ này là hoa đán.

Tuy khuôn mặt hoa đán này đã được hóa trang, nhưng nàng lại không mặc gì trên người.

---

Lý Hỏa Vượng ở trên mái nhà nhìn tất thảy mọi thứ bên dưới rồi lẳng lặng đưa tay ra lấy hai con ngươi đang cuốn trong xúc tu của Lý Tuế xuống.

“Nhân Vương chơi cũng ghê quá nhỉ.”

Gương mặt thiếu dương khí của Nhân Vương giờ đây đã được trang điểm thành nhân vật tiểu sinh trong vở kịch, lúc này hắn đang đối hý vô cùng kịch liệt với Hoa Đán nhưng cả hai người đều đang nằm trên giường vừa động đậy vừa hát.

Nghe được những lời nói thô lỗ của bọn chúng, tay phải Lý Hỏa Vượng tái nhợt đi vì siết quá mạnh, nếu không phải vì không tìm thấy tai Lý Tuế đâu thì có lẽ hắn đã giật đứt tai nó ra rồi.

Mỗi phút mỗi giây Lý Hỏa Vượng đều sẵn sàng, hắn sẵn sàng nhân lúc bọn chúng lơ là cảnh giác để rồi động thủ.

“y ya~Y~Thấu tâm can~Hôn da thịt ưm~”

Khi âm điệu khúc hý càng lúc càng cao, đôi mắt Lý Hỏa Vượng chợt bừng lên sát ý, hai chân hắn đạp mạnh rồi rút kiếm ra lao xuống.

Tích Cốt kiếm trong tay hắn mang theo một chút dư ảnh chém thật mạnh vào Nhân Vương đang nằm trên giường.

Khe nứt đại diện cho Đại Tề bị chém ra, một tiếng hét chói tai vang lên cùng một tấm lưới chống muỗi trong suốt bằng kim loại cực mỏng xuất hiện chặn giữa Lý Hỏa Vượng và Nhân Vương.

Đây rõ ràng là phương án đề phòng thích khách của Nhân Vương, dẫu vậy thì cho dù thứ này có tác dụng gì thì đứng trước vết nứt này nó cũng hoàn toàn vô dụng, dễ dàng bị cắt đứt mất.

Hoa Đán nằm trên giường nhìn thấy tất thảy những điều kỳ lạ trên đỉnh đầu hơn cả Nhân Vương đang leo dậy, gương mặt trang điểm ấy tỏ ra sợ hãi kinh hồn bạt vía.

“n~công~!”

Vừa hát dứt gia điệu u sầu đó, hai tay Hoa Đán đẩy mạnh Nhân Vương trên người mình xuống khỏi giường. Tuy nhiên Lý Hỏa Vượng đã lường trước được điều này nên đã cố tình kéo dài vết nứt.

Không có bất kỳ âm thanh nào vang lên, vị Hoa Đán cùng Nhân Vương vừa ngã xuống giường ngay lập tức bị chém làm hai mảnh, máu tươi của họ dần nhuốm đầy mặt đất xung quanh.

“Có mỗi thế này thôi à? Có hơi bị dễ dàng quá không đấy”

Khi Lý Hỏa Vượng đang dân cảm thấy chắc chắn thì một người da vàng nhỏ cỡ một nắm đấm chui ra từ mái tóc của Nhân Vương.

Nó thậm chí còn chẳng thèm biến to ra mà dùng thân thể mi nhon của mình lao ra ngoài.

“Không ngờ trên người Nhân Vương còn có thứ này!!”

Lý Hỏa Vượng nghiến răng rút kiếm ra đuổi theo.

Nhưng khi binh khí trong tay Lý Hỏa Vượng sắp chém được vào người Nhân Vương đang bỏ chạy thì một nhóm con rối bóng chui ra từ gầm giường với lấy cái bóng của Lý Hỏa Vượng khiến hắn không thể ngọ nguậy nổi.