“Thi trạng nguyên cái gì! Mẹ kiếp, phục thật đấy, ngươi mù à? Có thần thông không học, lại học cái đó.”
Lữ Tú Tài tức giận:
“Tên nhóc lông còn chưa mọc hết nhà ngươi, ngươi thì hiểu cái gì!”
Lữ Trạng Nguyên hiếm khi đỏ mặt vươn cổ, nổi giận quát Lữ Tú Tài, giơ ba ngón tay lắc mạnh trước mặt hắn:
“Nhà họ Lữ chúng ta có tất cả ba con trai! Ba quả trứng gà không thể để trong một cái giỏ! Hiểu không.”
“Tú Tài ngươi muốn học thần thông, ta không ngăn ngươi! Nhưng thần thông có lợi hại đi nữa thì cũng là con đường nguy hiểm! Nhìn xem tiểu đạo gia lợi hại như vậy, cũng phải đi qua quỷ môn quan bao nhiêu chuyến, ngươi có lợi hại như hắn không!”
“Ngươi đi con đường này, những người nhà họ Lữ khác không thể đi theo! Cử Nhân kế thừa đoàn hát kịch nhà họ Lữ là con đường ổn định! Tương lai Đồng Sinh thi trạng nguyên là đường ra của nhà họ Lữ chúng ta! Như vậy chẳng may con đường nào không đi được nữa, thì có thể đi con đường khác!”
Bất ngờ hoàn toàn, Lữ Tú Tài ngẩn người ở đó, từ trước tới nay Lữ Trạng Nguyên chưa từng nói với mình, trước nay hắn chỉ ra lệnh cho mình phải làm cái gì không nên làm cái gì, không hề giải thích.
Hắn vẫn luôn tưởng rằng Lữ Trạng Nguyên xem thường mình, càng phản đối mình học những cái đó, không ngờ trong lòng hắn, mình cũng là một con đường ra của nhà họ Lữ, cho dù là con đường nguy hiểm. Nhất thời trong lòng Lữ Tú Tài dâng lên cảm xúc phức tạp.
“Ừm, đoàn kịch ở đâu đến đây hả? Lại đến giở trò ngang ngược trên địa bàn của Kim Tiền Báo ta hả?”
Mấy tên lưu manh vô lại đứng chẳng ra đứng vây lại, trừng mắt nhìn bọn họ:
“Đã nộp tiền hiếu kính chưa? Chưa nộp thì mau chóng bổ sung đi.”
“Cút đi cho ta.”
Lữ Tú Tài cầm thanh kiếm, tiền đồng trong lòng ào ào bay lên, ngưng tụ thành kiếm.
Đúng lúc Cẩu Oa tưởng rằng đám người đối phương sẽ bị dọa sợ bỏ chạy khắp nơi, nào ngờ mấy tên lưu manh vô lại cười lớn ha ha ha, tên lưu manh dẫn đầu giả bộ nghiêm túc đi đến trước mặt Lữ Tú Tài, vẻ mặt cao ngạo.
“Ta gặp nhiều loại nhà quê như ngươi rồi, thực sự tưởng rằng học được chút gì đó thì không biết trời cao đất dày hả?”
“Biết đây là nơi nào không? Dưới chân thiên tử! Giám Thiên Ti chỉ ở cách đây vài con phố, là rồng thì ngươi cũng phải cụp đuôi cho ta, là hổ thì ngươi cũng phải nằm xuống cho ta, các anh em ta là người canh cổng Giám Thiên Ti, ngươi có gan thì động vào xem, có tin ta gọi các anh em ta đến bắt hết các ngươi vào ngục không.”
Khi nghe thấy từ Giám Thiên Ti, mặt Cẩu Oa biến sắc, ban đầu Lý sư huynh đã giải thích cho mình về nha môn Giám Thiên Ti này.
Hắn lập tức che l*иg ngực mình theo bản năng, bên trong có Như Ý mà Lý sư huynh cho mình, không thể bị Giám Thiên Ti phát hiện.
Cẩu Oa bị dọa sợ vội vàng đến gần bên cạnh Lý Tú Tài, thấp giọng khuyên nói:
“Đừng hành động bừa bãi! Chỉ là mấy tên ngu ngốc thôi, không động vào được, không động vào được.”
Lữ Tú Tài dừng tại chỗ, vẻ mặt âm u bất định, chém kiếm trong tay cũng không phải, không chém cũng không phải.
“Sao còn muốn để ông đây đợi, nhanh nhẹn chút đi.”
Đúng lúc này, Lữ Trạng Nguyên tươi cười đi lên, tay cầm ít bạc vụn, miệng nói những lời may mắn đi về phía đám lưu manh.
Lữ Tú Tài nắm chặt Đồng Tiền Kiếm trong tay, hằm hằm gõ mạnh xuống đất:
“Chúng ta đi! Thượng Kinh ức hϊếp người quá rồi!”
Mình vất vả học thần thông trong thời gian dài như vậy, kết quả đến Thượng Kinh này lại bị mấy tên lưu manh ức hϊếp, thật ấm ức.
“Có thể đi đâu được hả?”
Lữ Trạng Nguyên mặt đầy nếp nhăn lấy ra tẩu thuốc, xì soạt hút.
“Đi đâu mà không được? Thực sự không được, thì về nhà! Những người hát kịch ở quê chúng ta có thể thi trạng nguyên! Mua nhà hát vẫn rẻ hơn!”
“Mất rồi, mất từ lâu rồi.”
Lữ Trạng Nguyên thở dài một hơi:
“Cũng may chúng ta chạy nhanh, hoàng đế ở quê hương cũng bị lôi ra chém đầu rồi, nghe nói Tứ Tề cũng bị diệt vong rồi.”
“...Diệt vong rồi.”
Lữ Tú Tài vẻ mặt chấn hãi nói ra chữ “vong” vô cùng xa lạ.
Tuy hắn cũng không hề quan tâm mình là người nước nào, nhưng khi được biết nơi mình ở hơn mười năm bỗng nhiên không về được nữa, liền hiện vẻ mặt chấn hãi:
“Vậy cả đời chúng ta cũng không quay về được.”
“Trong mươi năm, e là đừng nghĩ tới, nghe nói Hậu Thục cũng rất loạn lạc, cũng không biết thế giới giết chóc này bao giờ mới có thể thái bình.”
Lữ Trạng Nguyên cầm tẩu thuốc đã hút xong gõ lên mép tay của mình, rồi cắm lại vào sau gáy mình.
“Tế Oa Tử, đi thôi, chúng ta tìm nhà trọ nghỉ ngơi, chỗ này đắt quá, cũng không biết có thể tìm được giường lớn không.”
Trải qua nhiều chuyện như vậy, nhưng Lữ Trạng Nguyên vẫn lặng lẽ chịu đựng như con trâu vàng già, kéo cái cày sắt trên người tiếp tục đi về phía trước.
---
“Không, Gia Cát huynh, ngươi không hiểu đầu tử, hắn đang cảnh cáo ta bằng bức thư đó! Chỉ cần có gì dính đến hắn, bất luận trong lòng có bao nhiêu khả năng xấu nhất, thì không phải nghi ngờ gì! Chắc chắn là thật.”
Lý Tuế mở miệng, lộ ra răng nanh đầy miệng và ba xúc tu ngáp một cái.