Đợi nuốt hết xuống bụng, hắn hằm hằm đứng lên:
“Chúng ta đi! Đi tìm nhà trọ khác, chỗ này có rẻ nữa thì chúng ta cũng không ở!”
“Ôi ôi ôi, con hát hạ lưu cũng có cốt cách đấy.”
“Mẹ kiếp!”
Lữ Tú Tài mắng chửi giơ nửa thanh Đồng Tiền Kiếm trong tay lên, nhưng lập tức bị đại ca Lữ Cử Nhân của mình ôm chặt:
“Tú Tài, đừng gây chuyện.”
Đợi ra khỏi nhà trọ, Lữ Cử Nhân vừa buông ra, liền bị Lữ Tú Tài đá mạnh một cái.
“Được! Ta không quản! Mẹ kiếp, ta cũng không phải là con hát, họ mắng các ngươi chứ không phải ta! Bây giờ ta là cao nhân thần thông! Cẩu Oa, chúng ta đi tìm sư phụ.”
Cẩu Oa thấp giọng nói với Lữ Cử Nhân mấy câu, nhanh chóng đi theo:
“Ấy, ngươi chậm thôi, chạy nhanh thế làm gì, ngươi biết hiện giờ Lý sư huynh đang ở đâu hả.”
Lời của Cẩu Oa khiến Tú Tài đi đến cầu đá bèn dừng lại, tỏ vẻ mặt ghét bỏ nói với thuyền hoa phía xa:
“Ngươi giống như bọn họ! Có thần thông bày trước mặt, cũng không biết học hỏi như đứa trẻ con! Ngày nào cũng nghĩ đến nhà hát đoàn kịch hạ lưu đó! Ngang tàn ức hϊếp người nhà mình, lại sợ sệt người ngoài.”
“Ha, chẳng phải ngươi muốn giết chết hắn hả? Sao lại hận sắt không thành thép rồi?”
“Đương nhiên ta muốn giết chết hắn! Ngươi tưởng ta chỉ tùy tiện nói thôi hả? Bây giờ ta quay về giết chết lão già mà không chết đó!”
“Được rồi được rồi, còn tìm Lý sư huynh không hả? Ngươi coi đi xa như vậy là để đi chơi tết thanh minh hả?”
Lời của Cẩu Oa khiến Tú Tài bất bình quay người lại:
“Chẳng phải ngươi có cách tìm sư phụ à? Có cách gì?”
“Đi theo ta là được, Tú Tài, ngươi khách sáo với ta một chút, sư phụ ngươi là sư huynh của ta, ngươi phải gọi ta là sư thúc.”
Tú Tài và Cẩu Oa đi khắp nơi trong Thượng Kinh phồn hoa, Cẩu Oa không đi nơi nào khác, chỉ đến cửa nhà trọ quán rượu.
Chỉ lúc sau, hắn tìm được người mình muốn tìm, một đám ăn xin đang ăn cơm thừa canh cặn ‘soạt soạt soạt”, Cẩu Oa quăng đi quăng lại xâu tiền đồng trong tay, đi về phía đám ăn xin.
Sau khi thấy đám ăn xin chú ý đến, Cẩu Oa cười ha ha, nói với đám ăn xin:
“Ta muốn tìm một người, ai giúp được, xâu tiền đồng này là của các ngươi.”
“Đây là cách của ngươi hả?”
“Suỵt! Đừng xen ngang.”
Cẩu Oa cầm xâu tiền lắc lư trước mặt đám ăn xin:
“Ta muốn tìm hai người, một người là đạo nhân, mặc đạo bào màu đỏ, trên người còn có hai thanh kiếm, người còn lại là phụ nữ, nàng rất trắng, trắng như kiểu lợn chết.”
“Ta biết! Sáu ngày trước, Tiểu Dữu Tử nói đưa thư cho một người ở Thành Nam! Người đó hình như mặc đạo bào màu đỏ!
“Ồ, Tiểu Dữu Tử đó đâu rồi, hắn đưa thư đến đâu?”
“Hắn đi đưa thư chưa về, Thành Nam bị đám ăn xin khác chiếm cứ, ta không dám đi tìm hắn.”
Khi một cánh tay bẩn thỉu tóm về phía xâu tiền đồng, hắn bỗng giơ xâu tiền lên cao:
“Ngươi nói chuyện không đâu vào đâu, ta cần làm gì? Ta hỏi bây giờ họ ở đâu?”
“Thấy họ, đưa ta đi gặp họ, xâu tiền này mới là của các ngươi.”
Dưới sự sai khiến của đồng tiền, đám ăn xin tản ra, bắt đầu tìm kiếm.
“Tú Tài, về thôi, bây giờ chỉ cần đợi là được.”
Cẩu Oa tỏ vẻ mặt đắc ý nói.
“Thực sự có thể tìm được sư phụ ư?”
Tú Tài bán tin bán nghi.
---
Nghe thấy giọng điệu Lữ Tú Tài đầy vẻ không tin tưởng, Cẩu Oa tràn đầy lòng tin lên tiếng:
“Ngươi không nên hỏi vậy, đó là một xâu tiền! Nếu tìm được thật, một kẻ ăn xin có thể đổi đời, cho nên đám ăn xin đó chắc chắn sẽ hết lòng đi tìm Lý sư huynh!”
“Hơn nữa đám ăn xin quen thuộc Thượng Kinh Thành này hơn ai hết, nhanh hơn so với việc tự chúng ta đi tìm lung tung khắp nơi.”
Nói một lúc, hắn lại bổ sung thêm một câu:
“Dương Tiểu Hài ngày xưa từng làm ăn xin, hắn nói cho ta biết cách này, nghe hắn nói, rất nhiều người tìm người bằng cách này.”
“Cả nửa ngày mới biết không phải là cách ngươi nghĩ ra.”
Lữ Tú Tài tỏ vẻ mặt khinh bỉ.
“Ta sử dụng thì là cách của ta.”
Hai người vừa nói vừa đi về, khuôn mặt Lữ Tú Tài hiện ra vẻ mơ hồ:
“Lâu như vậy rồi, cũng không biết sư phụ có ở Thượng Kinh không, nhưng sau khi chúng ta tìm được sư phụ thì sao, ngươi nghĩ đến sẽ làm gì chưa?”
“Tìm được rồi ấy à.”
Cẩu Oa vuốt cằm suy nghĩ:
“Nếu hắn không sao, đương nhiên là tốt, chúng ta vui vẻ cùng về thôn Ngưu Tâm.”
“Nếu hắn phát bệnh thật, thì lấy dây xích chúng ta mang đến xích lại, đợi hắn tỉnh táo.”
“Nếu hắn gặp phải rắc rối gì khác, Tiểu Mãn cũng dặn dò rồi, lập tức báo tin về thôn Ngưu Tâm, bọn họ sẽ đến giúp.”
“Chẳng may hắn chết, thì đưa về chôn cất đàng hoàng trên núi Ngưu Tâm, chiếc áo thọ mua ở cửa hàng quan tài ban đầu không trả lại được, ta vẫn giữ.”
“Làm sao sư phụ ta có thể chết được! Hắn không thể chết!”
Lữ Tú Tài đáp lại chắc như đinh đóng cột.
“Ầy, chẳng phải nói là chẳng may mà, ta cũng không mong hắn chết, ầy, đợi đã, Tú Tài, phía trước chẳng phải là đoàn kịch nhà các ngươi à?”
Lời của Cẩu Oa khiến Lữ Tú Tài nhìn về phía con phố xa xa, hắn phát hiện chính là người nhà mình. Đi đến gần, Cẩu Oa phát hiện sắc mặt cha mình rất xấu, ủ rũ buồn sầu, ba chiếc xe ngựa cũng đỗ ở bên đường, dường như không biết nên đi hướng nào.
“Lão bất tử, làm sao thế?”
Lữ Tú Tài hỏi đại ca Lữ Cử Nhân của mình. Lữ Cử Nhân cũng tỏ sắc mặt khó coi thở dài một hơi:
“Vừa nãy từ chỗ người thuyết thư cha chúng ta được biết, ở nước Đại Lương này, người hát kịch không được phép đi học thi trạng nguyên, ở đây, con cháu của người hát kịch đều chỉ có thể làm người hát kịch.”