“Ôi trời, ta có thể làm gì, chẳng phải là đưa thư à, ta thực sự không ăn vụng bánh quả hồng đó, chỉ gửi đến chút này thôi.”
“Yên tâm, ngươi không nói thật cũng không sao, ta sẽ cho ngươi nói thật! Ta đều biết Ảo Cảnh và Tọa Vong Đạo! Ngươi tự chọn đi!”
Lý Hỏa Vượng nghiến răng nghiến lợi nói, mở túi dụng cụ hành hình dưới tà áo mình. Keng keng keng trong tiếng kim loại va vào nhau, Lý Hỏa Vượng bỗng phát hiện nụ cười chế nhạo trên mặt đối phương rất bất thường.
Khi hắn nhanh chóng buông tay bóp cổ đối phương, Cửu Vạn này trực tiếp mềm nhũn nằm dưới đất, không còn nhúc nhích, hắn đã chết.
....
“Quan gia, chúng ta chỉ là đoàn kịch, không có gì để điều tra. Ngươi xem, đây đều là trang phục biểu diễn. Ha ha ha.”
Lữ Trạng Nguyên tỏ vẻ mặt lấy lòng giải thích với vệ binh đang kiểm tra.
Nhưng vệ binh của Thượng Kinh Thành cũng không thèm nhìn hắn một cái, sau khi lục soát rối tung những thứ trong xe ngựa, lạnh mặt ném giấy thông hành trên tay lên mặt Lữ Trạng Nguyên.
Lữ Trạng Nguyên vội vàng đưa tay nhận lấy giấy thông hành, đỡ lấy cẩn thận, phải cất kỹ thứ này, ở Đại Lương mà không có nó thì đúng là khó mà đi lại được.
Quan trọng hơn là, thứ này là của tiểu đạo gia để lại, mất là mất luôn.
Khi hắn thận trọng nhét giấy thông ành vào trong túi bên trong áo, Lữ Trạng Nguyên mới dẫn những người khác đi qua bức tường thành dày đó.
Đi qua bức tường thành, cảnh trước mắt lập tức khiến tất cả mọi người hoa mắt, đây là Thượng Kinh, thành trì lớn nhất toàn thiên hạ.
Rất nhiều người trầm trò ngạc nhiên trước tòa nhà cao chọc trời hai bên đường, càng cảm thấy ngạc nhiên với phong cách trang hoàng nhà cửa khác hoàn toàn với những chỗ khác của Thượng Kinh.
---
Tất cả mọi người đều ngắm hoa cả mắt, kể cả những vật hiếm có khó thấy ở chợ lớn, ở đây thì chỗ nào cũng thấy.
Cẩu Oa mua một cái trống lắc bề mặt màu hồng tinh xảo ở sạp hàng, sau khi lắc vài cái, lập tức vui vẻ cười ha ha.
“Đã bao nhiêu tuổi rồi, còn chơi cái này, có mất mặt không hả?”
Lữ Tú Tài khoanh hai tay trước ngực ở bên cạnh tỏ vẻ mặt khinh thường.
“Ngươi quản ta làm gì, vẫn tốt hơn ngươi, hồn phách sắp bị đám gái trong kỹ viện hút đi rồi, chảy cả nước dãi xuống đất cũng không biết lau.”
Cẩu Oa nhét cái trống lắc vào trong lòng mình, lên tiếng phản bác.
Lữ Tú Tài còn định nói gì, Lữ Trạng Nguyên dẫn đầu lên tiếng:
“Chúng ta đã đến đây rồi, thì tìm một chỗ dừng chân trước đi.”
Lữ Trang Nguyên cảm thấy mình cũng không làm gì, nhìn khắp xung quanh thì phát hiện hai canh giờ đã trôi qua.
Thấy Cẩu Oa không nói gì, Lữ Trạng Nguyên dẫn mọi người đi tìm nhà trọ trước, tìm khắp ngõ ngách, bọn họ đi vào một nhà trọ nhỏ nhất, tuy là nhà trọ nhỏ nhất có thể tìm được, nhưng sau khi Lữ Trạng Nguyên hỏi giá, lập tức kinh hãi đến khóe mắt co giật, đắt quá rồi.
“Mười sáu bát mì Dương Xuân.”
Đợi khi tiểu nhị của nhà trọ bỏ đi với vẻ mặt khinh bỉ, Lữ Trạng Nguyên ho nhẹ một tiếng nói:
“Thực ra mì cũng rất ngon, chúng ta đã lâu không ăn mì rồi, đổi khẩu vị.”
Lúc này Lý Tú Tài không tập trung chú ý vào mì, hắn khẽ cau mày lại gần Cẩu Oa hỏi:
“Thế nào? Đến Thượng Kinh rồi, nhưng Thượng Kinh lớn như vậy, chúng ta tìm sư phụ và sư nương bằng cách nào.”
Cẩu Oa lấy đôi đũa từ ống trúc đặt lên miệng:
“Ngươi vội cái gì, nóng vội không ăn được đậu phụ nóng, ngươi hiểu không? Ăn xong mì đã rồi tính, Tào Tháo ta thông minh như vây, còn không nghĩ ra cách chắc?”
“Hừ, ngươi thông minh, nếu ngươi thông minh thì khắp thiên hạ không có người ngốc.”
Tuy miệng thì nói vậy, nhưng Lữ Tú Tài cũng không hỏi nữa, đưa tay lấy ra nửa đoạn thanh Đồng Tiền Kiếm được bó dây thừng, tiếp tục nghiêm túc ghép lại từng mảnh.
Mì Dương Xuân được đưa tới, tuy là mì Dương Xuân rẻ nhất, nhưng trước mặt những người ăn trong gió ngủ trong sương, nó vẫn là sơn hào hải vị.
Đúng lúc cả đoàn kịch nhà họ Lữ xì xụp ăn mì, mấy người mặc tơ lụa từ bên ngoài nhà trọ bước vào, trò chuyện với một người trung niên trong sảnh.
“Ôi Ngô chưởng quầy, vinh hạnh vinh hạnh.”
“Ha ha ha, lão Vương, rạp hát của ngươi dạo này thế nào rồi?”
“Ôi trời, đây chẳng phải là Triệu viên ngoại của chúng ta ư, sao sắc mặt khó coi thế, tiệm thuốc nhà người sập rồi hả?”
Lữ Trạng Nguyên đang vùi đầu ăn mì nghe thấy lời này, lập tức vươn cổ ra thật dài, hưng phấn nhìn qua đó. Nghe ngóng kỹ một hồi, hắn cũng không màng ăn mì nữa, dùng tay áo lau miệng, phủi bụi trên người đi về phía đó.
“Cha ngươi đi đâu đấy.”
Cẩu Oa hỏi Lữ Tú Tài.
“Hừ! Hắn có thể đi đâu, lão bất tử đó đi mua quan tài cho mình rồi!”
Lữ Tú Tài vừa nói xong lời này với vẻ mặt chán nản, lập tức một tràng cười lớn vang lên từ phía Lữ Trạng Nguyên.
“Đây là nơi nào? Đây là Thượng Kinh! Ngươi tưởng ngươi họ Cơ à, ngươi mà cũng xứng mua nhà hát ở nơi này? Đừng nói ngươi không có tiền, kể cả có tiền thì ngươi cũng không mua nổi.”
“Chỉ chút bạc này, lại còn vọng tưởng mua nhà hát ở Thượng Kinh! Ha ha ha! Một góc trong rạp hát của ta, một buổi tối cũng nhận được tiền thưởng nhiều hơn chỗ này.”
Lữ Trạng Nguyên quay lại với sắc mặt khó coi, không nói một lời ngồi về vị trí cũ, tiếp tục ăn mì.