Lý Hỏa vượng nói xong, từ trên giường ngồi dậy, cầm lấy đạo bào trên ghế đẩu mặc vào và đeo thêm chiếc mặt nạ đồng tiền lên mặt.
Nhưng khỉ hắn đúng dậy, Lý Hỏa vượng dường như cảm thấy thiếu thứ gì đó, túi dụng cụ tra tấn mà hắn bặn ở vạt áo đã biến đi đâu mất.
• • •
"Ngươi lấy nó rồi sao?"
Lý Hỏa vượng nhìn sang Lý Tuế, hắn không nghĩ có tên trộm nào sẽ tìm đến những dụng cụ bằng sắt dính máu đó.
"ừm, ta đã rửa hết sạch vết máu dính trên chúng rồi, ta thấy chúng không bén nữa, nên đã lấy đá mài ra mài hết một lượt."
Lý Tuế lấy từ bên trong cơ thể ra nhũng dụng cụ tra tấn sáng lóe như mới, đưa đến trước mặt Lý Hỏa vượng giống như dâng bảo vật.
Lý Hỏa vượng gật đầu, duỗi tay ra treo túi dụng cụ tra tấn lên vạt áo lần nữa, rồi ngay lập tức vỗ vỗ vào đầu nó như một phần thưởng.
"Cha, ta làm tốt chứ?"
"Tốt."
Tốt lắm, CMN hiếu thảo lắm.
Lý Hỏa vượng quay đầu lại, vừa nói vừa gắt gao nhìn chằm chằm vào ảo giác Tọa vong Đạo.
Tọa vong Đạo lập tức rụt cổ, trốn ra ngoài cản phòng.
Kể từ nhũng gì xảy ra đêm qua, mối quan hệ giữa Lý Hỏa vượng và ảo giác đã có một vài thay đổi. Trước đây, ngoài việc Lý Hỏa vượng tự sát ra, không có gì có thể đe dọa đến họ.
Nhung bây giờ thì khác, Lý Hỏa vượng có thể khiến họ tạm thời có được thân thể thông qua việc tu chân.
Họ không chỉ có thể bị đánh đập và chọc tức, Lý Hỏa vượng thậm chí có thể khiến họ tận hưởng cảm giác đau đớn sống không bằng chết.
Thấy ảo giác Tọa vong Đạo đã yên tĩnh lại, Lý Hỏa vượng nhìn Lý Tuế, sau đó dùng tay xé một mảng da chết trên vết sẹo rồi ném ra ngoài cửa sổ.
Lý Tuế lập tức sủa lên một tiếng, nhảy ra khỏi cửa sổ đi tìm miếng da chết, nhung khỉ Lý Tuế phấn khích trở lại với miếng da chết trong miệng thì phát hiện Lý Hỏa vượng đã biến mất, chỉ để lại một mảnh giấy trên bàn.
"Giữ nhà cho kỹ, bên ngoài nguy hiểm, đừng chạy lung tung, trở về sẽ mang đồ ăn ngon cho ngươi.”
Lý Hỏa vượng không đi đâu khác, hắn chỉ đến một nơi hẻo lánh nơi ngoại thành để tu chân.
Trên đường đi giúp hắn mở rộng nhiều kiến thức, Lý Hỏa vượng cũng có thể đoán được, sự lợi hại của công pháp chỉ có Tâm Tố mới có thể tu luyện này, nó có thể sử dụng một phần sức mạnh của thiên đạo, quả là không hề tầm thường, là sự tồn tại có thể sóng vai cùng ti mệnh.
Hắn phải thành thục năng lực này càng sớm càng tốt, không chỉ để Gia Cát Uyên được hồi sinh, mà còn có thể bảo vệ chính mình.
Nhưng Lý Hỏa vượng không hề ở ngoại thành quá lâu, ngay khi tròi tối hắn đã lập tức quay về, vì hôm nay hắn có một cuộc hẹn vói một người của Tung Hoành gia tên là Đổng Trọng Thọ.
Đêm ở Thượng Kỉnh thành, Lý Hỏa vượng cau mày ngồi trên chiếc kiệu màu tím, nhìn ra bên ngoài qua khe cửa sổ.
Bây giờ đã qua thời gian quy định, Thượng Kinh thành đã áp dụng lệnh giới nghiêm, nhung ngoài chiếc kiệu của chính hắn ra, trên nhũng con phố trống trải cũng có rất nhiều chiếc kiệu khác.
Các binh lính tuần tra như thể không nhìn thấy cảnh này, họ xếp thành hàng dài và đi ngang qua nhũng chiếc kiệu.
Nhũng chiếc kiệu này giống như tùng chiếc thuyền gỗ, nước chảy bèo trôi trong bóng tối.
Dường như có một sự hiểu ngầm giữa nhũng chiếc kiệu với nhau, chúng cách nhau rất xa, đúng nhìn từ xa chỉ có thể nhìn thấy tùng chiếc đèn lồng hoặc trắng hoặc đỏ chập chùng lên xuống trong bóng tối, trong sự hiểu ngầm còn kèm theo đôi chút quỷ dị.
Hắn là được Đồng Trọng Thọ mòi, còn nhũng người khác thì do ai mời đây?
Lý Hỏa vượng vốn nghĩ rằng mình sẽ nhanh chóng đến được phủ đệ của Tung Hoành gia, nhung khi chiếc kiệu đi qua cầu vòm bằng đá cao cao, Lý Hỏa vượng nhìn thấy trên mặt sông tối om, phần nửa trên của chiếc kiệu nổi lềnh phềnh trên đó. Nhũng ánh sáng màu đỏ dần dần lan ra từ chiếc kiệu đang dần lặn xuống.
"Chuyện này có nghĩa là gì? Đã có người chết? Do ai giết đây?"
Khoảnh khắc ý nghĩ này xuất hiện trong đầu Lý Hỏa vượng, hắn đã hiểu rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra vói chiếc kiệu dưới sông kia.
“Phốc...”
Ba thanh Miêu Đao thẳng tắp lần lượt đâm thủng thành kiệu mỏng manh từ các hướng khác nhau, xuyên thẳng vào cơ thể Lý Hỏa vượng, rồi lại xuyên qua hướng bên kia.
Sau nửa giờ, chiếc kiệu thủng lỗ chỗ từ từ dùng lại trước một phủ đệ có sư tử đá hai bên cửa, hạ nhân cầm đèn cúi xuống cung kính nói vói người bên trong kiệu:
"Đại nhân, mòi xuống kiệu."
Một chân bước xuống từ chiếc kiệu, để lại trên mặt đất một dấu chân máu màu đỏ, sau đó là một chân còn lại, giẫm xuống bằng một sức mạnh cực lớn, suýt chút nữa làm nút vỡ gạch đá trên mặt đất.
Cùng vói một tia sáng lạnh lóe lên, con sư tử đá bên cạnh cửa, kể cả một bức tường đều trực tiếp bị chém đút lìa.
Khi bức tường gạch cao màu xanh lam đổ sụp xuống, trong làn khói đó, Đổng Trọng Thọ, người đang ôm thê thiếp của mình cùng ngắm trăng, đã nhìn thấy người tên Nhĩ Cửu.
"Nhĩ tham quân, mau tói đây! Hạ quan chờ ngài đã lâu rồi."
Trước cái bàn thấp xung quanh hắn cũng có rất nhiều người, xem ra nhũng người này chính là những người mà lúc trước hắn nói "CMN ý của ngươi là cái quỷ gì". Khi Lý Hỏa vượng cầm theo thanh kiếm hùng hổ lao về phía Đổng Trọng Thọ, hai Phật Đà một béo một gầy ở bên cạnh lập tức đúng chặn trước mặt hắn.