Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 807: Phế Vật




"Hahaha, Nhĩ tham quân, xin bớt giận, nếu ngươi đã khoe khoang khoác lác trước mặt hoàng đề, rằng chuyện giết người cứ giao cho ngươi, vậy thì cũng phải kiểm tra thân thủ ngươi một chút chứ?"

"Hơn nữa, những người đó thật sự không phải do ta phái tới, chỉ là những vương gia khác đều nắm thông tin rất nhanh nhạy, chúng đều là người của bọn họ."

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng dừng lại ở đó, Đổng Trọng Thọ lại cười lớn, bàn tay nhẹ nhàng chỉ vào cái bàn thấp ở cuối cùng.

"Nào nào nào, Nhĩ tham quan, đây là vị trí của ngươi, mau mau vào chỗ đi, ta sẽ giới thiệu cho ngươi những đồng liêu khác."

"Đây là con trai của thừa tướng đương triều! Ti Đồ Bác Văn, với tư cách là con trai quan trọng nhất của thừa tướng, hắn đã bắt đầu giúp điều hành các công việc trọng đại trong thiên hạ, mặc dù vẫn chưa vào làm quan, nhưng đã có rất nhiều mối quan hệ trong triều."

Đó là một người đàn ông béo lùn, ngực để phanh, bên tai kẹp một bông hoa, hắn thậm chí còn không ngẩng đầu lên, trái ôm phải ấp thưởng thức Bì Nhi Bôi.

"Còn đây là một bậc thầy thư pháp, Công Tôn Diễn, học trò khắp thiên hạ! Phong cách Công Tôn nguyên bản là độc nhất vô nhị trên thế gian, tuyệt vời nhất thiên hạ, ai nhìn thấy cũng sẽ nhún nhường ba phần."

Lão già râu tóc bạc trắng, tay run rẩy cầm ly rượu lên, mắt híp lại nhấp một ngụm, liếc nhìn mấy thanh kiếm sau lưng Lý Hỏa Vượng, trong mắt hiện lên một chút bất mãn.

"Còn đây là sư đệ của ta, cùng một sư thầy mà ra. Một thời gian trước, hai người bọn ta đã hiệp lực tung hoành ngang dọc làm cho âm mưu giữa Tam vương gia và Quảng Ninh Công chúa không thành."

Người đàn ông trung niên không để râu, nghe thấy đang nói về mình, hắn lập tức chắp tay với Đổng Trọng Thọ, nhưng không hề liếc nhìn Lý Hỏa Vượng một cái.

Nghe Đổng Trọng Thọ giới thiệu từng người một, trong lòng Lý Hỏa Vượng âm thầm suy đoán những người này.

Sau khi kết thúc một vòng, Đổng Trọng Thọ ho nhẹ, quay sang bên trái khạc nhổ, cô gái quyến rũ đã quỳ ở đó từ lâu đột nhiên mở miệng, nhận lấy nó một cách vững vàng.

Sau những gì Đổng Trọng Thọ nói, Lý Hỏa Vượng hoàn toàn là nghe tai này lọt tai kia, bây giờ có một chuyện hắn không hiểu được là rốt cuộc tại sao Cơ Lâm có thể dựa vào đám phế vật này mà chống đỡ được lâu như vậy.

"Nào, từ nay về sau chúng ta là người một phe rồi, Nhĩ tham quân chớ trách, ta kính Nhĩ tham quân một ly!"

Tuy nhiên, dưới sự chứng kiến của tất cả mọi người có mặt ở đó, Lý Hỏa Vượng vẫn ngồi im như một bức tượng, hoàn toàn không có ý định nâng ly rượu đặt bên tay lên.

"Ta chỉ muốn hỏi một câu, người làm việc đâu, người giết người đâu?"

Những lời này lập tức gây ra tràng cười trầm thấp trong sân.

"Nhĩ tham quân."

Đổng Trọng Thọ mang theo ý cười nói:

"Người làm việc tất nhiên có chỗ cho người làm việc, lý nào lại có chuyện có thể ở chung một chỗ với người bày mưu tính kế chứ?"

"Đương nhiên, Nhĩ tham quân lại khác, ngài là tâm phúc bên cạnh Bệ hạ, rất được thánh ân, tương lai chắc chắn sẽ tiền đồ vô hạn."

"Quá kém, nuốt được linh nghiệt cũng chỉ đến mức này thôi sao? Xem ra Cơ Lâm hoàn toàn không hình dung ra sự tình, như vậy thì sao mà thành được cổ vương..."

"Hả? Nhĩ tham quân đang nói gì vậy? Chẳng lẽ ngươi vẫn thấy bất mãn với chuyện vừa rồi sao? Hahaha, nam tử hán đại trượng phu, ngươi như vậy quả thực có chút hẹp hòi rồi đấy, hạ quan không phải đã xin lỗi ngài rồi sao?"

"Được rồi! Đều là người của bệ hạ, hôm nay, ta xin tạ lỗi một lần nữa với Nhĩ tham quân."

Đồng Trọng Thọ nói xong thì nâng ly rượu lên và ngẩng đầu uống cạn, để lộ đáy ly rượu trống rỗng cho Lý Hỏa Vượng.

"Thế nào?"

"Ta thấy hiện tại các ngươi vẫn chưa hiểu được tình hình đang như thế nào."

Lý Hỏa Vượng nghiến răng, cười đầy thần kinh, sau đó dùng một tay véo vào hai huyệt thái dương, còn tay kia thì duỗi thẳng ngón trỏ ra gõ thật mạnh xuống bàn.

Thân hình mặc áo giáp cao lớn của Bành Long Đằng đột nhiên xuất hiện bên cạnh Đổng Trọng Thọ, trong lúc không ai kịp phản ứng, đôi tay mang theo thiết giáp của nàng đã trực tiếp chọc thẳng vào miệng hắn.

Tay trái nắm chặt hàm trên, tay phải nắm chặt hàm dưới, hai tay dùng sức xé một cái, thân thể gầy yếu của Đổng Trọng Thọ lập tức bị xé làm đôi như một tờ giấy mỏng.

---

Dòng máu màu đỏ và các cơ quan nội tạng khác bay hỗn loạn trong không trung, ngay cả trái tim bị ném lên cao lúc này vẫn còn đang đập, như thể vào lúc này, Đổng Trọng Thọ bị chém làm đôi vẫn còn sống.

Bành Long Đằng không đầu ngẩng cao người lên, khắc bộ giáp nặng nề trên người, nghênh đón những thứ từ trên rơi xuống.

Mà xương cằm còn dính cả da được nàng nắm trong lòng bàn tay, khi bàn tay to lớn từ từ nắm chặt lại, và bắt đầu nghiền đến nát bét, cuối cùng nó biến thành tro cốt trong tay nàng.

Cơ thể Bành Long Đằng không thể kìm chế được sự run rẩy, giết chóc, nàng quá khát vọng được giết người, nàng mong muốn được tự tay biến từng người đang sống sờ sờ thành những xác chết.

Có trời mới biết nàng đã nghĩ đến khoảnh khắc này bao lâu, hôm nay rốt cuộc cũng thỏa được cơn ghiền. "Ầm", lưu tinh chùy với những gai nhọn đập mạnh vào bộ giáp nặng nề của Bành Long Đằng, phát ra âm thanh trầm thấp nghẹt thở, Bành Long Đằng không những không giận mà còn hưng phấn lao về phía những người muốn giết nàng ta.