Giây sau, Lý Hỏa vượng đột nhiên nhấc chân phải lên, đạp thẳng vào bụng hắn, đá hắn bay thẳng ra ngoài.
"Lý Hỏa vượng, ngươi điên rồi sao! Ta đang bàn chuyện chính sự với ngươi đấy!"
Cùng với âm thanh kim loại cọ xát rào rào, Lý Hỏa vượng đang ôm đầu, trực tiếp mỏ túi dụng cụ tra tấn ở vạt áo ra. Nhũng dụng cụ tra tấn phát ra ánh sáng cùng với nhũng vết máu được xếp thành hàng dài trước ảo giác Tọa vong Đạo.
Lần này, dù ảo giác Tọa vong Đạo không cam lòng, nhung cuối cùng cũng không nói nữa, tránh đi thật xa.
"Lý huynh, người này nói thật sự có phần đúng đắn, tại sao ngươi lại không nghe lọt tai chút nào?"
Gia Cát Uyên đúng bên cạnh đi tới, hỏi.
"Gia Cát huynh, ngươi nghĩ xem, chuyện tu chân phải tu giả là xuất phát từ miệng của người nào?"
"Đầu Tử."
"Đúng, không sai! Chính Đầu Tử đã nói! Ta là Tâm Tố, ngươi cho rằng hắn ta nói với ta chuyện này là để làm gì?"
"Từ khi có sự xuất hiện của Hồng Trung, ta đã có thể hiểu được phần nào nhũng suy nghĩ của Tọa vong Đạo rồi. Đối mặt với chúng, nhất định phải luôn đề phòng ảnh hưởng của chúng tùng giây phút một. vì vậy, nhũng gì hắn vừa nói là giả, tu chân chính là tu giả, không cần thiết phải tu giả!"
Khi Lý Hỏa vượng nói lời này, ngữ khí dứt khoát như đinh đóng cột.
"Lẽ nào không có một khả năng khác sao?"
"Không có! Tuyệt đối không có! Hiện tại trong lòng ta không có một chút do dự nào! Để có thể tu giả, Tọa vong Đạo đã làm biết bao nhiêu chuyện ghê tởm rồi! Lẽ nào để có thể tu giả ta cũng phải trở nên giống như chúng sao? Đầu Tử đang lừa ta, ta sẽ không bao giờ bị hắn ta lừa nữa!"
Lý Hỏa vượng dùng ánh mắt không thể nào kiên định hơn, nhìn chằm chằm vào Gia Cát Uyên.
"Nếu ta thực sự tu giả thì ta sẽ không còn là Lý Hỏa vượng nữa, mà đã trở thành Hồng Trung của Tọa vong Đạo rồi! vì vậy, nếu ta nói nhũng gì hắn ta vừa nói là giả, thì chắc chắn những lòi đó là giả!"
"ổ!"
Gia Cát Uyên đã hiểu ra bèn gật đầu, nghe đến đây, hắn dường như đã hiểu được suy nghĩ của đối phương rồi...
Trước việc Đầu Tử nói tu chân không tu giả, Lý Hỏa vượng không phải không có động thái gì, mà ngược lại, thái độ cúng rắn của hắn lúc này chính là cách úng phó của hắn. "Ngươi đang nghi ngờ rằng Đầu Tử đang lợi dụng năng lực Tâm Tố của ngươi, khiến chuyện tu chân không tu giả sẽ tẩu hỏa nhập ma này trở thành sự thật sao?"
"VÌ vậy, để tránh xảy ra chuyện này, ngươi đã trực tiếp loại bỏ chuyện giả dối này từ gốc rễ đúng không?"
"Không."
Lý Hỏa vượng lắc đầu nguẩy nguậy.
"Tọa vong Đạo tu giả không tu chân cũng không sao, tại sao cứ riêng ta nếu tu chân không tu giả sẽ xảy ra chuyện? vì vậy, hoàn toàn không cần phải suy nghĩ về vấn đề này! Chuyện này là hoàn toàn sai sự thật!"
"Lý huynh, ta hiểu rồi, không thể không nói, cách ứng đối với Tâm Bàn này có lẽ sẽ có tác dụng thật."
Gia Cát Uyên hiểu rõ gật đầu, lùi lại phía sau, đi về phía nhũng ảo giác khác.
Ảo giác Tọa vong Đạo đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng nói với hắn chuyện gì đó, nhung Gia Cát Uyên chỉ đung đưa chiếc quạt, lắc đầu cười nhẹ không nói gì.
Lý Hỏa vượng nhìn họ ở đằng xa, vẻ mặt có chút mệt mỏi từ từ đứng lên, đi về phía phòng ngủ tầng hai.
Trong thời gian này, đủ mọi chuyện đè nặng lên khiến hắn mệt mỏi cả về thể chất lẫn tinh thần. Cộng với việc sau hai lần biến ảo giác Tọa vong Đạo thành thực thể hiện hữu vừa rồi, bây giò Lý Hỏa vượng thực sự cảm thấy rất mệt mỏi, hắn cần phải nghỉ ngơi thật tốt.
Khi thấy Lý Hỏa vượng đi ngang qua mình, Lý Tuế đã im lặng đi theo.
Đến khi thấy Lý Hỏa vượng nằm lên giường nhắm mắt lại, Lý Tuế cũng làm theo, nằm sát bên cạnh hắn, cảm nhận tiếng tim đập quen thuộc trong da thịt đó.
Hắn thích được nằm ngủ sát bên cha mình, vì nó khiến hắn cảm thấy như thể đã quay trỏ lại thời gian lúc còn ở trong cơ thể của cha.
Lý Tuế đầu và đuôi dính lấy nhau, đột nhiên nhớ tới cái gì đó, hắn lấy đầu cọ sát nhẹ nhàng lên người Lý Hỏa vượng.
"Cha, ta có thể giúp gì cho cha không? Ta thực sự rất muốn giúp cha."
Cảm nhận được sự quan tâm của Lý Tuế, điều này làm cho Lý Hỏa vượng cảm thấy được một tia ấm áp đã lâu không gặp trong trái tim của mình, nhắm mắt lại, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt bàn tay của mình lên đầu nó, vỗ nhẹ.
"Ta xin nhận tấm lòng, nhưng nhũng chuyện tiếp theo, ngươi thực sự không giúp gì được cho ta, ngươi chỉ cần tự lo cho bản thân, đùng gây chuyện là đã giúp cho ta một việc lớn rồi."
Nhung lần đầu tiên trong lòng Lý Tuế xuất hiện cảm giác không cam lòng. Rõ ràng hắn lợi hại như vậy, nhị nương cùng tùng khen ngợi hắn, tại sao cha lại luôn nghĩ rằng hắn không thể làm gì?
Có thể là do dãi gió dầm sương trên đường, đêm đó Lý Hỏa vượng đã ngủ rất sâu. Khi Lý Hỏa vượng tỉnh dậy lần nữa thì phát hiện đã là buổi chiều của ngày hôm sau. "Ta đã ngủ bao lâu rồi? Mười ba hay mười bốn tiếng sao? Không đúng, ở thế giói này một ngày chỉ có hai mươi hai tiếng, có lẽ ta không ngủ lâu như vậy."
Lý Hỏa vượng đang định đứng dậy thì Lý Tuế đang nằm dưới đất lập tức phi tói ngay, giọng hào hứng nói:
"Cha, tối hôm qua ta đã làm rất nhiều việc, quét cả sàn nhà! Ta còn lau chùi qua toàn bộ căn phòng một lượt! Ta còn đổ đầy nước vào thùng nước nữa.”
„ừ, ngoan, giỏi lắm.”