“Niệm tình quen biết, ta nhắc nhở ngươi hai câu, tuy ngươi là Canh Kỳ nhung người không có chức, bây giờ ỏ trong ti, nhiều lắm chỉ là chức nhỏ, ngươi cứ muốn tham dự, trong ti cũng sẽ không trói ngươi về, nhưng nếu thực sự xảy ra chuyện gì, kể cả ngươi bị người khác giết, bị người khác hại, bộ phận thu xác trong ti cũng sẽ không thu xác ngươi, ngươi tự suy nghĩ kỹ chuyện này đi.”
“Chuyện thay đổi hoàng đế Đại Lương, quan trọng như vậy mà trong ty cũng không quan tâm chút nào thật ư?”
“Quan tâm cái gì? Giám Thiên Tỉ đúng là có vài chuyện thực sự phải thương lượng vói hoàng đế, nhưng chẳng phải hoàng vị chưa ổn định sao? Để họ đánh nhau, ai thắng thì người đó là hoàng đế.”
“Có lẽ ngươi không biết, trong lịch sử, có rất nhiều chuyện như này, chuyện vô lý hơn cũng có, trong tỉ sớm đã không thấy lạ rồi.”
“Yên tâm đi, văn võ bá quan cũng không mù, cùng lắm là một vài người chết, sẽ không dao động quốc thể, nếu thực sự quá đáng, sẽ có người ra mặt.”
Phản úng của Giám Thiên Ti còn lạnh nhạt hơn Lý Hỏa vượng tưởng tượng, họ chỉ quan tâm hoàng đế độc nhất, mạnh nhất khi nào thì xuất hiện, quá trình nuôi sâu độc có bao nhiêu trùng độc chết, ngay cả suy nghĩ nhìn một cái cũng không có.
“Đa tạ Nam Cung huynh nhắc nhở.”
Thấy không còn gì cần hỏi thăm nghe ngóng nữa, Lý Hỏa vượng cũng không ở lại đại sảnh dưới lòng đất này nữa, từ trong Giám Thiên Ti về nhà của mình.
Khỉ về đến viện nhỏ mà ban đầu Ký Tương tặng mình, Lý Hỏa vượng ngồi trên ghế dài dưới cây, lặng lẽ suy nghĩ về tất cả thông tin tạm thòi tìm được trong Thượng Kinh Thành.
Lý Hỏa vượng xác nhận lại mục tiêu của mình, cứu Bạch Linh Miểu, tốt nhất phối hợp với Giám Thiên Tỉ giết chết đầu tử.
Đã có lần thứ nhất thì sẽ có lần thứ hai, diệt cỏ phải giệt tận gốc, chỉ có người chết mới không uy hiếp được mình.
Nhung hiện giờ mình muốn hoàn thành hai mục tiêu này, vô cùng khó khăn.
Không biết đầu tử ở đâu, Bạch Linh Miểu bị nhốt ở đâu, phải dùng sức ở đâu, ngay cả phương hướng hiện tại mà mình cũng không tìm được. Nghĩ mãi nghĩ mãi, Lý Hỏa vượng dần nắm chặt nắm đấm với ánh mắt kiên định:
“Thực lực cùa mình vẫn quá yếu, không thể dừng tu chân!”
việc này không chỉ liên quan đến việc Gia Cát Uyên sống lại được hay không, mà còn liên quan đến mình có thể bảo vệ được bản thân, bảo vệ được người của mình ở thế giới hỗn loạn này hay không.
“Tình hình hiện giờ cũng không biết Tọa vong Đạo có gián điệp ở Thượng Kinh không, ta cứ làm theo kế hoạch của đầu tử trước đã, sau đó âm thầm tích lũy tài nguyên, tìm cơ hội.”
“Trong Thượng Kinh này, không chỉ một mình ta có thù với đầu tử, con mắt Thần Sơn Quỷ bị Đấu Mỗ cướp đi, bất luận là hoàng gia Đại Lương còn có Giám Thiên Ti, đều có thù thấu xương với đầu tử.”
“Chỉ là cục diện hiện giờ, ta phải làm thế nào để họ đấu nhau, đạt được mục đích của mình.”
“Lão đại Hồng Trung, ngươi còn phải đề phòng một điều, lão đại đầu tử biết thân phân của ngươi. Chẳng may hắn cá chết lưới rách, nói cho toàn thiên hạ biết thân phận Tâm Tố và Tọa vong Đạo của ngươi, đến lúc đó chắc chắn vô cùng đặc sắc.”
“Ta không phải Tọa vong Đạo!”
Lý Hỏa vượng bỗng nâng cao tông giọng.
“Hahaha, lão đại Hồng Trung, ngươi đừng giỡn nữa.”
Lý Hỏa vương bỗng đúng lên, trùng mắt nhìn Tọa vong Đạo ảo giác, liền sau đó, hắn nắm chặt nắm đấm đập lên mặt Tọa vong Đạo ảo giác.
Tọa vong Đạo ảo giác ngồi thất thần trên đất một lúc lâu mới hiểu chuyện gì xảy ra: “Hahaha! Ta sống rồi, ta sống rồi.”
Nhung ngay sau đó, xúc tu của Lý Tuế từ bên cạnh thò ra, bám người hắn, trực tiếp xuyên qua.
“Hahaha! Ngươi lại chết rồi, ngươi bị đạo sĩ giỡn rồi.”
Thấy vẻ thất vọng trên mặt hắn, Hòa thượng bên cạnh vui mừng cười lớn.
Đối mặt với sự chế nhạo của hòa thượng, trên khuôn mặt của ảo giác Tọa vong Đạo thoáng qua dấu vết của sự tức giận, nhung cũng nhanh chóng biến mất.
Hắn hơi chật vật chậm chạp đúng dậy từ trên mặt đất, giả bộ vỗ vỗ tro bụi trên người, sau đó xoa nhẹ má trái bị đánh đến vẹo đi cửa hắn.
"Hồng Trung lão đại, bây giờ ngươi có bản lĩnh rồi, nếu muốn kìm ta thì giúp ta hóa giả thành thật đi, xong rồi thì để ta quay trở lại."
"Nhưng một người đã chết như ta, bất kể ngươi có ức hiếp ta đến thế nào thì còn có thể làm gì, chẳng lẽ ngươi có thể giết ta hai lần?"
"Tin hay không tùy ngươi, dù sao sự lo lắng của ta dành cho ngươi vừa rồi là chân thành, suy cho cùng bây giờ chúng ta đều là nhũng con chuồn chuồn trên cùng một con đường. Nếu ngươi chết, ta chắc chắn cũng không tốt được đi đâu."
Trong lúc nói chuyện, ảo giác Tọa vong Đạo đã đến trước mặt Lý Hỏa vượng lúc nào không hay, dùng hai cái lỗ trên mặt, yên lặng nhìn chằm chằm vào hắn.
"Theo ta thì trước hết chúng ta không nên nghĩ cách hại Đầu Tử nữa, vẫn nên để tâm đến chuyện phiền phức trước mắt thì hơn, ví dụ như vấn đề chỉ tu chân chứ không tu giả của ngươi."
„vấn đề này vẫn chưa được giải quyết. Nếu ngươi vẫn tiếp tục tu luyện, còn chưa giải quyết được lão đại Đầu Tử, bản thân ngươi đã trực tiếp tẩu hỏa nhập ma rồi."
Thấy Lý Hỏa vượng đúng ở đó trong ỉm lặng, ảo giác Tọa vong Đạo đó nói tiếp:
"Hơn nữa chuyện này không hề khó giải quyết chút nào, không phải sao? Hồng Trung lão đại, công pháp tu chân của Tọa vong Đạo chúng ta rõ ràng đã in sâu trong tâm trí ngươi rồi, vậy tại sao ngươi vẫn nhất quyết không tu luyện?"
"Bốp."
Lý Hỏa vượng trực tiếp dùng nắm đấm đấm thật mạnh vào khuôn mặt của ảo giác Tọa vong Đạo, khiến hắn bị đánh hai lần liên tiếp, lần này hắn bị đánh đến mức phải ngẩng đầu lên, ngụm máu màu đỏ vung vãi khắp không trung.