Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 795: Bất Lực




Lý Hỏa Vượng cố nhịn nỗi đau cắn chặt rung, run run đặt đại tràng ruột non bị móc lên vào lại trong bụng:

“Đầu Tử! Chẳng phải ngươi bảo ta về Thượng Kinh à? Được! Phò tá Cơ Lâm lên ngôi! Còn ngươi phải trả Bạch Linh Miểu nguyên vẹn không thiếu một sợi tóc lại cho ta!”

“Nếu ngươi thực sự khiến Cơ Lâm lên ngôi được, thì ta sẽ tìm Bạch Linh Miểu về cho ngươi, nhưng Hồng Trung à, ta phải nói rõ, ta không bắt cóc nàng thật, chúng ta là Tọa Vong Đạo, nếu làm việc ngu xuẩn như bắt cóc, vậy thì bôi tro trát trấu vào mặt tổ sư chúng ta!”

Lý Hỏa Vượng cười lạnh lùng trong lòng, mình không hề tin một chữ nào của hắn.

Từ đầu đến cuối đều là màn kịch của Đầu Tử! Giữa đường gặp phải Giám Thiên Ti cầm Tích Cốt Kiếm, sợ là đều do hắn bày ra, là vì muốn gạt mình, khiến mình tin mình nợ hắn một ân tình!

Không! Chưa biết chừng màn kịch này còn diễn ra sớm hơn! Chưa biết chừng hồi tết thượng tỵ, mình trùng hợp gặp phải Cơ Lâm bị lừa cũng là do hắn bày ra!

----

“Nào nào nào…ầy! Cẩn thận cẩn thận, nhét chậm thôi, đừng để ruột non đại tràng rối vào nhau.”

Đầu Tử cẩn thận dìu đỡ Lý Hỏa Vượng lên ngồi trên xe ngựa. Sau đó, hắn vùi cái đầu tai to mặt lớn vào trong khoang xe tìm kiếm.

“Hồng Trung à, các ngươi để Kim Sang Dược ở đâu? Sao ta không tìm thấy?”

Lý Hỏa Vượng lặng lẽ nhìn chằm chằm bóng lưng của Đầu Tử, trong đầu nhanh chóng suy nghĩ cục diện hiện nay.

“A! Tìm được rồi!”

Đầu Tử lấy ra một túi Kim Sang Dược, lấy đầu ngón tay thò vào, chấm nhẹ một chút. Bôi lên vết thương của Lý Hỏa Vượng, xử lý xong vết thương, Đầu Tử vỗ tay hỏi lần nữa:

“Này, ngươi bị thương nặng như vậy, có cần nghỉ lúc không? Ta nấu chút cháo tổ yến bồi bổ khí huyết cho ngươi.”

“Tại sao phải để Cơ Lâm lên ngôi? Hắn là người của Tọa Vong Đạo à?”

Vì đề tìm cách thoát khỏi sự kiểm soát của người khác, Lý Hỏa Vượng bắt đầu tích cực thu thập tình báo.

“Ngươi nghĩ nhiều rồi đấy, sao người của hoàng gia có thể là người của Tọa Vong Đạo, đó là thiên tử được thần ban quyền đấy.”

“Chuyện này ấy à, ngươi đừng quản, ngươi giúp hắn đăng hoàng vị trước, đợi sau khi lên ngôi, nếu ngươi muốn giỡn tiếp, thì đến tìm ta.”

“So với huynh đệ của hắn, Cơ Lâm quá mức thế cô lực mỏng, một mình ta giúp hắn lên ngôi e là hơi khó khăn.”

“Ầy…yên tâm đi, trong triều khắc tự có quý nhân trợ giúp.”

Đầu Tử cười haha vỗ vai Lý Hỏa Vượng:

“Thực sự không cần ta chăm sóc à? Vậy ta đi trước đây.”

“Đợi vết thương lành, ngươi phải tranh thủ đi đấy, ở Thượng Kinh, có khá nhiều người tranh giành chiếc ghế rách đó.”

Nói xong lời này, Đầu Tử ôm một chiếc chăn mỏng từ trong khoang xe nhẹ nhàng đắp lên người Lý Hỏa Vượng, sải bước lớn bỏ đi.

Đợi Đầu Tử đi khỏi, Lý Hỏa Vượng dựa trên xe ngựa lặng lẽ quan sát về hướng hắn đi xa, hắn nắm chặt nắm đấm phải đập mạnh lên tấm phản gỗ. Người nhà mình biết việc nhà mình, Lý Hỏa Vượng hiểu, kể cả mình thực sự giúp Cơ Lâm lên ngôi, e là Đầu Tử cũng sẽ không ngoan ngoãn đưa Miểu Miểu quay về, nói thì phải giữ lời đúng là nỗi nhục của kẻ lừa đảo! Hắn chắn chắn sẽ lấy Miểu Miểu ra uy hϊếp lợi dụng mình, hoàn toàn vắt kiệt chút giá trị cuối cùng của mình!

Bây giờ mình đã nằm trong cục diện của hắn, muốn phá cục diện thì phải đi theo nước cờ của hắn trước, đợi khi làm rõ rốt cuộc Đầu Tử bày thế cục gì, mới có thể nghĩ cách thoát khỏi.

Chỉ một mình mình chắc chắn không có cách cướp Bạch Linh Miểu về từ trong tay hắn, buộc phải nghĩ cách tìm cơ hội.

Có lẽ mình có thể nghĩ cách lợi dụng từ Cơ Lâm của hoàng thất, và Giám Thiên Ti đang toàn lực bắt Tọa Vong Đạo.

Chỉ là hy vọng này rất mong manh, bây giờ không những mình bị hắn nắm đằng chuôi, quan trọng hơn là, hắn còn là Đầu Tử! Cục diện không có chút phần thắng lợi như một tòa núi đè trong lòng Lý Hỏa Vượng, khiến hắn cảm thấy không thở nổi.

Nhưng Lý Hỏa Vượng không nhụt chí, nỗi hận trong lòng ngược lại còn khiến hắn tràn đầy ý chí chiến đấu, mình nhất định phải cứu Miểu Miểu ra!

“Này…Hồng Trung à, ngươi nói xem, có khả năng lời của Đầu Tử lão đại là thật không? Chưa biết chừng trước đây ngươi nợ hắn ân tình thật, hơn nữa Bạch Linh Miểu thực sự bỗng nhiên biến mất, ta cảm thấy không giống thủ đoạn của Tọa Vong Đạo chúng ta.”

Ảo giác không mặt không mắt bên cạnh bỗng nhiên ghé đến nói.

“Muốn phối hợp với Đầu Tử giỡn ta! Ngươi chưa đủ tư cách!”

Lý Hỏa Vượng phản bác chắc như đinh đóng cột xong, cố gắng đứng lên, bắt đầu thu dọn đồ trong hang động.

“Ta không đủ tư cách, nhưng ngươi cũng thấy rồi, thanh kiếm người sống đó còn đang bò trên mặt đất, chắc không thể nào có hai Gia Cát Uyên chứ.”

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng nhìn Tích Cốt Kiếm Gia Cát đã mọc đầy máu thịt dưới đất, lúc này cái đầu của Gia Cát Uyên trên kiếm cũng nhìn sang Lý Hỏa Vượng.

“Lý huynh, ngươi vẫn ổn chứ, yên tâm, tuy tiểu sinh chỉ còn lại nửa tấm thân tàn phế, nhưng ta sẽ giúp ngươi ứng phó với Đầu Tử!”

“Không…không phải, ngươi bị Đầu Tử lừa rồi, ngươi tưởng rằng ngươi là Gia Cát Uyên, nhưng thực ra ngươi không phải, Gia Cát Uyên vẫn luôn ở bên cạnh ta.”

“Tọa Vọng Đạo cũng giỏi tự lừa bản thân mình, ta từng thấy nhiều rồi, trước đây ta từng thấy một người tự lừa mình là Lý Hỏa Vượng, kết quả hắn là giả.”

Lý Hỏa Vượng ôm cái bụng dính máu, cúi lưng nhặt là bùa tím dưới đất lên.