Lời này khiến Lý Hỏa Vương loạng choạng bước chân, sắc mặt vô cùng tái nhợt, gần như đứng cũng không vững.
“Cho nên...cho nên họ không phải là gì hết?”
Khi Lý Hỏa Vượng nói ra lời này, một số ký ức cũ trước đây trong đầu hắn bắt đầu thay đổi.
Trong mơ hồ, Lý Hỏa Vượng phát hiện, trong ký ức, ban đầu khi thoát khỏi Tiên gia, Nhị Thần không hy sinh quên mình, mà là mình nghĩ đến một cách vẹn toàn.
Đó chính là đích thân mình giết chết Nhị Thần, khiến nàng trở thành ảo giác của mình giống như Gia Cát Uyên! Đợi mình tu chân đại thành, mình sẽ hóa cả hai người thành người thật. Nhị Thần đồng ý, hơn nữa nàng còn vui vẻ để mình giết chết!
“Đầu Tử lão đại, bây giờ ta mới phát hiện, thì ra ảo giác của ta đều là giả...thực sự hoàn toàn là ảo giác...Nhị Thần vốn không sống được, ta chỉ ảo tưởng ra nàng thôi…”
Phía sau sạp quán bừa bãi bán đồ ăn, Lý Hỏa Vượng ngồi trên ghế đẩu với vẻ mặt như đã chết, tê dại lặp lại lời này.
“Vậy ngươi tìm ta thì có thể làm gì? Hồng Trung à, ngươi đã giết nàng rồi, kể cả là ta cũng không làm gì được, ta không phải thần tiên.”
Đầu tử tai to mặt lớn rán quẩy cất giọng bất lực nói.
“Ta không cầu mong ngươi có thể làm nàng sống lại, ta chỉ xin ngươi che đậy đoạn ký ức đã qua của ta là được, dùng cả sự giả dối và lời nói dối, đó là sở trường của ngươi, cầu xin ngươi đấy...ta thực sự...ta thực sự không thể đối diện với ảo giác Nhị Thần bị chính ta giết chết.”
“Rõ ràng nàng là giả! Nhưng tại sao nàng lại cứ thật như vậy! Bây giờ lúc nào ta cũng đều dằn vặt đau khổ!”
“Ầy, cũng được, đều là đồng môn, vậy ta giúp ngươi lần này, lần này ngươi nợ ta một ân tình lớn, nhớ phải trả đấy.”
Khi Lý Hỏa Vượng thức tỉnh từ trong đoạn ký ức khác đó, hắn nắm chặt nắm đấm, vẻ mặt hung dữ hét lớn:
“Không…không thể nào! Tất cả đều là giả!”
“Lý sư huynh, rốt cuộc ngươi làm sao thế? Ngươi phấn chấn lên đi.”
Bạch Linh Miểu nước mắt đầm đìa lo lắng đưa tay dìu đỡ Lý Hỏa Vượng. Khi nhìn thấy Bạch Linh Miểu trước mặt, Lý Hỏa Vương như tóm được ngọn cỏ cứu mạng, hai tay tóm cánh tay thon nhỏ của nàng lắc thật mạnh.
“Miểu Miểu! Lúc đó ngươi cũng có mặt! Ngươi nói đi! Ban đầu Nhị Thần đi như thế nào! Có phải ta bóp chết nàng không!”
“Lý sư huynh, rốt cuộc ngươi đang nói cái gì thế, chẳng phải Nhị Thần biến mất cùng Tiên gia ư? Rốt cuộc làm sao thế?”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng bật cười, đúng thế, đây là giả! Mình nhớ nhầm cũng không sao, chẳng lẽ Bạch Linh Miểu cũng nhớ nhầm ư?
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, hắn ngạc nhiên phát hiện cơ thể Bạch Linh Miểu trước mắt nhanh chóng trở nên trong suốt.
“Miểu Miểu!”
Lý Hỏa Vượng hét lên dang tay ôm lấy, nhưng lại ôm trượt như ảo giác, cơ thể trực tiếp xuyên qua.
“Lý sư huynh, ta làm sao.”
Khi Bạch Linh Miểu ngạc nhiên cúi đầu nhìn cơ thể trong suốt của mình, ngay sau đó cơ thể của nàng hoàn toàn biến mất.
“Miểu Miểu!”
“Hồng Trung à, không trách ta được, đây là vì ngươi không trả ân tình cho ta, việc trước đó ngươi nhờ ta giúp, đương nhiên ta không thể giúp.”
Đầu Tử tai to mặt lớn cười ha ha đi đến, đưa cánh tay dầu mỡ vỗ lên vai Lý Hỏa Vượng.
“Miểu Miểu đâu? Ngươi đưa Bạch Linh Miểu đi đâu rồi!”
Lý Hỏa Vượng trần đầy tia máu trong mắt nhìn chằm chằm đầu tử trước mặt như muốn ăn thịt người.
“Ầy, chuyện này ngươi đừng nhờ ta. Ta nói là ngươi không trả ta ân tình, còn về người phụ nữ của ngươi, ta nào biết ngươi đánh mất ở đâu, lại không biết lấy một người thật từ đâu ra.”
Đầu tử xua tay liên tục.
“Trước đây ta đã nói gì, tu chân không tu giả sớm muộn gì cũng tẩu hỏa nhập ma, một người sống sờ sờ ngay trước mặt ngươi, người làm sao phán đoán người này là thật, hay là ngươi từ hư ảo hóa thật? Ừm? Ừm? Ừm? Ngươi tự cân nhắc đi.”
“He he he! Nhưng đây cũng chỉ là chuyện nhỏ, ngươi giúp ta một chuyện, chỉ cần ngươi giúp ta đưa tiểu hoàng đế lên ngôi, ta tìm người phụ nữ đó về giúp ngươi.”
“Đều tại ngươi! Đều tại ngươi!”
Lý Hỏa Vượng thấp giọng quát đưa tay giật sau lưng, đập mạnh đại thiên lục được bọc máu thịt xuống đất.
Sau đó hai tay Lý Hỏa Vượng nắm chặt hai móc sắt, cắm mạnh vào hai bên bụng mình! Khi các loại ruột già đại trang được lôi ra, cắm mạnh lên trên đại thiên lục, trời đất bỗng biến sắc, năm giác quan của tất cả mọi người gần đó bắt đầu ngưng tụ.
“Ôi trời, ngươi muốn làm gì, ngươi muốn làm gì hả? Cũng đòi ruồi nhặng leo thang với lão đại mình hả?”
Đầu tử không hề sợ hãi lùi lại.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng cảm thấy một ánh nhìn trong veo hơn trước đây vô số lần rơi trên người mình, hắn lại dần dần dừng lại. Khi “đại thiên lục” trên đất hoàn toàn biến thành một tấm da người, ánh nhìn của Tam Hủy trong hông trung dần biến mất.
Lý Hỏa Vượng quỳ một chân ở đó, hắn thở hổn hển, nỗi đau của hắn dần giảm bớt.
Lần này khác lần trước, ruồi nhặng leo thang vô dụng với Đầu tử, chân thân của hắn ở đây, tên béo trước mặt chỉ là một quân cờ trong tay hắn thôi.
Miểu Miểu đã ở trong tay hắn, nếu mình muốn cứu Miểu Miểu về, thì bây giờ mình tuyệt đối không được hấp tấp, trong tay đối phương có mấy con bài, còn trong tay mình không có con bài, nếu đánh bừa, sẽ khiến tình hình càng thêm tồi tệ, đặc biệt là đánh với Đầu tử.