Khi nhìn thấy Lý Hỏa Vượng cầm là bùa đi về phía mình, sắc mặt Gia Cát Uyên lập tức thay đổi.
“Lý huynh! Rốt cuộc ngươi làm sao thế! Bên cạnh ngươi đâu có Gia Cát Uyên! Đều do người ảo tưởng ra thôi! Ta khác với Tọa Vong Đạo trên Hạnh Đảo đó.”
“Đừng hòng cùng đầu tử lừa ta! Những ảo giác đó rất rõ ràng không phải là ta ảo tưởng ra, vì họ biết việc ta không biết, vì thân phận tâm tố của ta, cho nên sau khi họ chết, hồn phách của họ mới bị ta hấp thụ đến bên cạnh.”
“Cho nên ta không giết chết Nhị Thần, Nhị Thần cũng không biến thành ảo giác của ta! Ta càng không nợ ân tình đầu tử, Miểu Miểu cũng họ họ bắt cóc đi! Tất cả đều là giả, đều là cái bẫy của đầu tử!”
“Còn một điều quan trọng hơn! Tính cách của ngươi hoàn toàn khác với Gia Cát Uyên ban đầu!”
Cùng với Lý Hỏa Vượng hét lớn ra lời này, tất cả ảo giác vây xung quanh đều vυ"t hiện lên, trong ánh mắt kinh ngạc của Gia Cát Uyên, Lý Hỏa Vượng dán lá bùa lên trán của hắn, liền sau đó, đầu của hắn nhanh chóng thu nho lại, cuối cùng ép thành một cái đầu nhỏ bằng nắm đấm.
Tuy cái đầu biến nhỏ trở lại, nhưng máu thịt và cơ quan bộ phận lẫn lộn với nhau không trở lại như cũ, treo bên trên như chùm nho.
Tọa Vong Đạo không có mặt ở một bên hình như còn muốn nói gì, nhưng lại bị Gia Cát Uyên bên cạnh ngăn lại:
“Chớ hoang mang, dán lên cũng có thể tháo xuống, không vội lúc này, để ta nghĩ thật kỹ.”
“Ha, đã lúc này rồi ngươi có thể nghĩ cái gì?”
“Bốp” một tiếng, chiếc quạt trong tay Gia Cát Uyên mở ra.
“Nghĩ xem, rốt cuộc ta là giả, hay thanh kiếm đó là giả, hay là...hai chúng ta đều là giả, Gia Cát Uyên thực sự sớm đã vào trên tam thân đó rồi.”
Nhìn Tích Cố Kiếm không còn nhúc nhích, Lý Hỏa Vượng thở dài một hơi, nhặt mảnh vải lên, bắt đầu chậm rãi bọc cả thanh kiếm lại.
Mảnh vải dần bị máu thấm đẫm, vì sinh ra không ít thứ, không che được hoàn toàn những thứ trên thân kiếm, đào phù, xương người, tim gan, thậm chí mái tóc màu đen cũng lộ ra từ khe hở của mảnh vải.
Lý Hỏa Vượng thấy không làm sao hết, không định bọc thêm một lớp, chỉ cần che giấu tai mắt người khác.
Hiện giờ Tích Cốt Kiếm biến thành hình dạng như vậy, sợ là đặt trước mặt người phụ nữ môi tóm đó, nàng cũng không nhận ra.
“Cha…ta giúp ngươi.”
Lý Tuế đi đến, ôm Tích Cốt Kiếm đã biến thành hình thù kỳ dị lên sau xe, rồi lại đi đến bế Lý Hỏa Vượng bị thương nặng vào trong xe.
“Cha…chúng ta đi đâu?”
“Thượng Kinh!”
Cùng với tiếng hạ lệnh của Lý Hỏa Vượng, chiếc xe lăn bánh, dần dần rời khỏi chân núi này, xe ngựa đi không bao lâu, một cái chân dẫm lên vét bánh xe, chủ nhân của nó là đầu tử có cái đầu hình lập phương.
“Hehehe!
Tâm tố thật thú vị!”
----
“Hương khí nặng nề ứng Càn Khôn, hương thơm tỏa thiên môn, chim muông bay như mũi tên, thỏ ngọc rực rỡ như bánh xe.”
Một chân đặt lên xe ngựa, một chân để lơ lửng, Lữ Trạng Nguyên đang lấy sợi thuốc nhét vào trong tẩu thuốc, nghe thấy tiếng niệm chú quen thuộc không khỏi cau mày.
Hắn nhìn theo tiếng niệm, thì thấy bên đống lửa đó, Lữ Tú Tài, con trai nhỏ nhất của mình đang ngồi đó, lấy một nén hương, vừa niệm vừa không ngừng vẽ gì đó lên một tấm vải tranh.
“Hừ! Ngày nào cũng bái ngày nào cũng niệm, chẳng thấy nó hiếu thuận với cha ruột mình như vậy!”
Nhưng bất kể Lữ Trạng Nguyên nói gì, Lữ Tú Tài phía xa vẫn thành khẩn niệm chú.
“Nam chấn bắc đẩu khắp bầu trời, vầng mây ngũ sắc đua nhau, trung cung tử vi khai thánh điện, ngọc nữ đào nguyên mời thần tiên, đường xa ngàn dặm dâng hương xin, cưỡi ngựa đạp mây đi đến, xin nhận ba ơn huệ thần đàn này.”
Khi Lữ Tú Tài ôm tâm trạng cảm kích, thành khẩn niệm ba lần xong mới cẩn thận cắm nén hương đã cháy hết vào trong lòng đất. Hắn bái ba lạy với tấm vải tranh đó, khi cất tấm vải tranh đi, Cẩu Oa nằm nghiêng một bên dụi mở mắt.
“Tú Tài à, ngày nào ngươi cũng bái niệm cái gì vậy, mới sáng sớm đã bị ngươi làm tỉnh giấc, trước đây luyện Thần Đả Bách Liên Giáo cũng không thấy ngươi niệm.”
Lữ Tú Tài khinh bỉ nhìn hắn:
“Đã tu xong rồi, tiếp sau đương nhiên phải tu Nhị Linh Thú rồi, công pháp này cũng khác.”
“Tuy ngươi có mấy thứ rất lợi hại của sư phụ cho ngươi, nhưng cả đời ngươi cũng chỉ như vậy, chỉ có thể dựa vào vật bên ngoài, không tiến bộ thêm được nửa bước, ta thì khác, mỗi ngày ta lại lợi hại thêm một chút, đợi không bao lâu nữa, ta có thể vượt qua ngươi!”
Cẩu Oa chán nản xua tay như xua ruồi, quay người định đi ngủ tiếp.
“Y…y…a...a..!”
Các học đồ đoàn nhà họ Lữ cất giọng không đồng đều khiến Cẩu Oa đau khổ ôm gối che đầu. Đương nhiên hắn không thể nào ngủ tiếp trong tình hình này, ngồi bật dậy với vẻ mặt bực bội, đi đến con suối nhỏ tắm rửa. Trời ấm dần, nước trong suối mát lạnh, đứng trong đó rất dễ chịu.
Khi Cẩu Oa nhảy chân sáo về, La Quyên Hoa, vợ của Lữ Cử Nhân đã làm xong bữa sáng, hôm nay ăn canh thịt bò rau dại và củ cải muối. Cẩu Oa khẽ nhắm mắt ăn củ cải muối, uống bát canh thịt, lắc đầu:
“Nấu ăn còn kém hơn cả Tiểu Hài.”
La Quyên Hoa ngứa mắt với hắn, ở cùng nhau lâu như vậy, nàng đã biết rõ địa vị của Cẩu Oa ở thôn Ngưu Tâm, tất cả như trò cười.