Lý Hỏa Vượng ngẩng đầu lên nhìn về phía lão đạo sĩ nói lời này. Lúc trước khi Giám Thiên Ti và Tọa Vong Đạo đại chiến, lúc ấy ông ta cũng có mặt ở đó. Người này chính là quốc sư Đại Lương cầm bảo kiếm Tinh Túc không ngừng làm phép.
Liên Tri Bắc ở bên cạnh lúc này mới vội vàng phản ứng lại. Nàng dâng tờ giấy trong tay lên, chứng minh trong sạch.
"Chúng ta ở đây chỉ là vì làm việc cho Nội Ti, quấy rầy đến Thánh thượng, tội đáng muôn chết!!”
Sau khi biết rằng đây chỉ là một sự hiểu lầm, lúc này tất cả mọi người có mặt ở đây đều thở phào nhẹ nhõm.
Quốc sư Đại Lương vẻ mặt không vừa lòng nói với một lão thái giám:
"Ngươi làm việc như thế nào vậy! Giám Thiên Ti bị thụ quan mà cũng dám cho tiến cung?”
Ngay khi ông ta còn muốn nói gì đó lại bị một giọng nói ngạc nhiên mừng rỡ cắt ngang:
“Là ngươi à!!”
Hoàng đế Đại Lương vui vẻ bước ra khỏi đám người rồi đi về phía Lý Hỏa Vượng.
Tuy nhiên hắn cũng không thực hiện được. Lúc hắn sắp đi đến thì lại bị hai lão thái giám chặn lại.
---
Cách qua thái giám, hoàng đế Đại Lương đắc ý khoe khoang với Lý Hỏa Vượng.
“Có phải vị huynh đài này bị dọa rồi phải không? Không ngờ tới ta lại là hoàng đế chứ gì!”
“Tham kiến bệ hạ.”
Lý Hỏa Vượng hành lễ với hắn. Vốn dĩ hắn muốn yên ổn đi về, nhưng có vẻ như vị hoàng đế trẻ tuổi này không hề nghĩ như vậy.
“Này! Lần trước cảm ơn nhiều vì đã nhắc nhở ta nha, nếu không có ngươi thì chắc có lẽ ta đã bị tên đó lừa rồi! Phẩm chất của ngươi không tồi đâu, đúng là một người tốt, sau này làm quan cạnh ta đi! Ngươi muốn làm chức gì cứ việc nói với ta!”
“Hoang đường! Đây là lời của kẻ hôn quân!”
Câu nói của quốc sư khiến sắc mặt hoàng đế Đại Lương ngay lập tức thay đổi, hắn không dám làm càn nữa.
Xem ra dù có được tôn lên làm hoàng đế Đại Lương thì có những việc cũng thể quyết định theo ý mình.
“Bệ hạ, liệu người có quên mất hôm nay phải làm chuyện gì không?”
Hoàng đế Đại Lương ngoan ngoãn đứng yên đoan chính trả lời:
“Tế phẩm đã đủ, vì vậy hôm nay quả…quả nhân phải đi Hoàng Miếu tế bái tiên đế.”
“Đúng vậy.”
Mí mắt nặng nề của quốc sư Đại Lương trùng hẳn xuống, song, hắn không nói thêm gì nữa.
Vừa bị quốc sư nạt, dù hoàng đế Đại Lương không dám làm trì hoãn chính sự nhưng khi đối mặt với Lý Hỏa Vượng thì hắn lại tỏ ra vô cùng hớn hở.
“Ngươi cứ đi theo sau ta trước đã, đi cùng ta. Đợi sau khi làm xong chính sự rôi chúng ta từ từ nói chuyện!”
Môi quốc sư khẽ giật giật nhưng cuối cùng vẫn không hé miệng ra trách cứ. nhưng trong lòng hắn đã sớm có tính toán, sau khi trở về phải nói lại cho Hoàng Thái Hậu thật tử tế.
Lý Hỏa Vượng vốn định từ chối nhưng cả đám thái giám vây kín xung quanh khiến hắn không tài nào thoát nổi. Lý Hỏa Vượng liếc bóng lưng hoàng đế Đại Lương một cái rồi chẳng có ý nghĩ làm ra bất kỳ hành động quá khích nào khác.
Dù có hơi nằm ngoài dự đoán của hắn, nhưng việc kết bằng hữu với hoàng đế kì thực không hề có bất cứ điều bất lợi nào, chỉ là nó xảy ra không đúng lúc mà thôi.
Thanh thế chiến trận oai hùng của hoàng đế Đại Lương vang lên, Lý Hỏa Vượng bắt đầu di chuyển trong hoàng cung.
Trong khi đó, thi thoảng hoàng đế Đại Lương lại quay đầu lại, dường như trong lòng hắn tràn ngập sự tò mò với Lý Hỏa Vượng, đặc biệt là sau khi Lý Hỏa Vượng giúp đỡ hắn vào tết Thượng Tị lúc trước.
Nhưng Lý Hỏa Vượng lại không nghĩ như vậy, hắn chỉ muốn đi nhanh nhanh lên, đừng làm mọi chuyện thêm phức tạp lên nữa, Miểu Miểu vẫn đang đợi ở ngoài kia mà.
Lý Hỏa Vượng vốn tưởng rằng chỉ cần đi đến cái nơi Hoàng Miếu ấy là xong việc, nào ngờ rằng họ lại đi ngược về đường cũ đi vào bên trong cái cổng vòm lúc trước.
Trước đó tên đại tổng quản thái giám đã dẫn một đám tiểu thái giám chỉnh tề quỳ xuống thành một hàng nghênh đón hoàng đến Đại Lương đến.
Trên chiếc bàn Bát Tiên trước mặt họ là bảy cái đĩa ngọc to bằng chậu rửa mặt nhỏ xếp thành một hàng, bên trên được trưng bày đủ các loại đồ vật.
Trong đó có nụ hoa chớm nở óng ánh sáng long lanh, trứng gà trắng có bề mặt mềm nhũn cùng một miếng thịt được làm chuẩn chỉnh.
Những đồ vật được đặt trong những cái bát khác nhau đều không giống nhau, nhưng duy chỉ có cái đĩa ngọc cuối cùn là khác biệt, ở trong đó trống rỗng, ngoại trừ chút vụn khói đen thỉnh thoảng bay ra thì không được bày trí thêm gì khác.
Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ra ngay, cái đĩa bằng ngọc cuối cùng ấy sẽ được đặt Linh Nghiệt mà hắn đã bắt trước đó. Thứ mà hắn phải đánh đổi bằng trăm công ngàn khổ mới có thể bắt được, nay lại chỉ dùng làm đồ cúng tế lễ cho hoàng đế đã chết, chỉ dùng để trưng bày để ngắm mà thôi.
Lý Hỏa Vượng nhất thời cảm thấy những nỗ lực trước kia của mình đều trở nên không xứng đáng.¬
Bảo sao hắn vừa giao nộp Linh Nghiệt thì hoàng đế Đại Lương đã đến rồi. thực ra hắn vẫn luôn chờ đợi.
“Mang lên đi.”
Hàng thái giám cúi thấp đầu bên cạnh Lý Hỏa Vượng đi lên, hai tay họ bưng đĩa ngọc lên cao qua đỉnh đầu rồi đi phía sau hoàng đế bắt đầu tiến vào Hoàng Miếu.
Sau đó lại đi thêm hai khắc nữa, khi cái mũi nhẹ cảm của Lý Hỏa Vượng ngửi thấy mùi gỗ đàn hương. Hắn biết mình đã đến Hoàng Miếu.