Nhìn từ bên ngoài, Hoàng Miếu của Đại Lương trông không khác gì so với miếu bình thường, có chăng chỉ là to hơn, trang nghiêm hơn mà thôi.
Mà khi đến nơi này, hoàng đế Đại Lương thu mình khép nép hơn nhiều, hắn trịnh trọng hành lễ với Hoàng Miếu rồi dẫn theo thái giám và cung nữ đi vào bên trong.
Hoàng Miếu rất lớn, hơn nữa bốn bề xung quanh đều được bày trí nên vô cùng chỉnh tề khiến cả căn phòng trở nên nóng nực. Một số tên lão thái giám quỳ nơi góc tường gõ mõ ngày đêm niệm Kinh Phật.
Khi hoàng đế Đại Lương quỳ trên bồ đoàn bái lạy những hàng bài vị xếp ngay ngắn bên trong Hoàng Miếu thì bị một tên lão thái giám kéo dậy.
“Hử? Sao vậy? Hôm nay không ở đây ư?”
Lý Hỏa Vượng nghe thấy giọng nói có hơi kinh ngạc của hoàng đế Đại Lương. Có vẻ như điều này nằm ngoài dự tính của hắn.
Đến khi lão thái giám thì thềm vào tai hắn nói gì đó, hắn bất đắc dĩ đứng dậy dẫn theo một hàng người đi về phía sau bài vị.
Tấm vải lụa màu vàng treo trên tường được kéo lên, một cánh cửa đá màu đen uy nghiêm xuất hiện trước mắt họ, trên cánh cửa đá màu đen được khắc hình một con rồng khổng lồ chín đầu đang nhe nanh múa vuốt, nhìn trông sinh động như thật.
Khi lão thái giám chầm chậm kéo cánh cửa đá ấy ra, một luồng khí lạnh buốt khiến người người rợn tóc gáy phả vào mặt họ.
Các cung nữ đều dừng lại, chỉ có nam nhân là cất bước đi vào trong, đến Liên Tri Bắc cũng bị ngăn lại.
Quy củ này khiến Lý Hỏa Vượng không khỏi thầm thắc mắc trong bụng.
“Lẽ nào đây là từ đường của hoàng thất Đại Lương?”
Trong lúc hắn đang thắc mắc thì họ đi vào bên trong. Bên trong vô cùng rộng rãi vô cùng trống trải, thậm chí đến tiếng bước chân cũng có âm thanh vang vọng lại.
Toàn bộ tường xung quanh hợp thành hình cái phễu, phần xung quanh cao phần giữa thì thấp được dát vàng bộc lộ sự xa hoa lãng phí của hoàng gia.
Nơi nào cũng là những miếng vàng được dát lóng lánh, đến cả cái quan tài nằm ở nơi thấp nhất trong căn phòng rộng mênh mông cũng đều được làm bằng vàng. Chín con kim long với các tư thế kì quái được quấn dây xích trên mình, chúng túm lấy cỗ quan tài bằng vàng này từ tứ phương tám hướng.
Vừa bước vào, Lý Hỏa Vượng đã bị khung cảnh kỳ lạ trước mắt làm cho giật mình.
“Cửu long kéo quan?”
Lý Hỏa Vượng cẩn thận suy xét lại vẫn thấy không giống. Đây không phải là Cửu long kéo quan mà giống như muốn phân thây cỗ quan tài cửu long này hơn.
“Oa~! Nơi này lớn quá đi!”
Hoàng đế Đại Lương hiếu kỳ ngó nghiêng xung quanh.
Dưới sự chỉ dẫn của lão thái giám, sau khi hắn ngó nghiêng một hồi thì đặt bảy loại vật cúng trên mặt đất rồi lạy ba vái chín khấu với cỗ quan tài.
Lý Hỏa Vượng tưởng rằng hắn cũng phải lạy, nhưng lại phát hiện đám thái giám xung quanh đều không hề nhúc nhích. Xem ra những người như hắn không xứng được vái ở đây.
“Vậy vị hoàng đế đã mất của Đại Lương được chôn ở xong đây à? Ta còn tưởng phải an táng trong lăng mộ chứ.”
Ảo ánh Tọa Vong Đạo nói.
Trong lúc Lý Hỏa Vượng đang ngắm nghía kỹ lưỡng những hoa văn hoa lệ vô cùng trên thân cỗ quan tài to lớn thì hắn bỗng phát hiện điều khác thường.
Hoàng đế Đại Lương không ngừng quỳ lạy, cỗ quan tài bằng vàng to lớn cũng đồng thời chầm chậm mở ra.
“Phụ hoàng?”
Hoàng đế Đại Lương chợt sửng sốt bởi một kẻ đứng bên ngoài như hắn đã nhìn thấy thứ nằm ở vị trí thấp nhất bên trong quan tài.
“Phụ hoàng!!”
Hoàng đế Đại Lương kích động xông lên nhưng đã bị mấy lão thái giám chặn đứng lại.
“Các ngươi làm cái gì vậy!! Phụ hoàng của ta vẫn đang cử động kia mà!! Sao các ngươi lại nhốt người lại!!”
“Bệ hạ, đây là Long Mạch mà! Là cái cốt lõi của Đại Lương chúng ta, nhất định không được phép xấc xược!”
Hoàng đế Đại Lương nhìn thấy rồi, Lý Hỏa Vượng cũng nhìn thấy, vị hoàng đế Đại Lương đã chết trong trận quyết chiến với Tọa Vong Đạo, nay đang bị dây xích của chín hoa văn rồng khắc trên quan tài trói chặt.
Dù hắn mặc trên mình một tấm áo hoàng bào to rộng thêu kín hình rồng nhưng cũng không thể che giấu nổi sự thay đổi kì lạ trên cơ thể hắn, là những miếng vảy rồng ánh lên màu vàng sậm, là những sợi râu rồng uốn éo như xúc tu.
Điều càng khiến Lý Hỏa Vượng lạnh gáy là hắn không phải chỉ có một người mà vị hoàng đế Đại Lương này đang nằm chất lên cơ thể một người khác, còn người phía dưới hắn cũng đang nằm chồng lên người một người nữa. Cứ người này lại đến người khác, tầng tầng lớp lớp như thể không có điểm dừng.
Bên trong quan tài trông cực kỳ tối đen, từng đời hoàng đế Đại Lương bị dây xích trói chặt giữa không trung xếp ngay ngắn thành một chồng thi thể dựng đứng.
Lý Hỏa Vượng còn nhận ra chồng thi thể này không phải bất động, phía sâu dưới quan tài truyền đến tiếng gào thét ri rít như thể muốn thoát khỏi sự trói buộc của xiềng xích. Những cử động của họ dường như giống với một con….rồng đang bị trói?
---
Lý Hỏa Vượng đứng bên ngoài nhìn khung cảnh quái dị bên trong quan tài, hắn không khỏi dựng hết tóc gáy lên, dường như hắn đã nhìn thấy một thứ không nên thấy.
“Chắc hoàng gia Đại Lương sẽ không giết người diệt khẩu ta để bảo vệ bí mật đâu nhỉ?”
Lý Hỏa Vượng là người đã trải qua muôn vàn kiểu trắc trở, hắn không khỏi nghĩ theo chiều hướng xấu nhất. trong lòng hắn bắt đầu đề cao cảnh giác, trong đầu không ngừng suy tính sự chuẩn bị để ứng phó với những sự việc có thể sẽ xảy ra tiếp sau đây.