Sau khi biết được lai lịch của hai người Lý Hỏa Vượng, thái giám mặt chữ quốc dùng chất giọng the thé, vẻ mặt bất mãn oán trách.
"Chao ôi, Giám Thiên Ti các ngươi làm việc kiểu gì vậy, cũng sắp ba tháng rồi mà giờ này mới giao đến. Bây giờ còn thiếu cái này thôi, quốc sư bên kia chờ cái này mà vội muốn chết rồi, làm hại ta cũng phải chịu phạt theo!”
"Tào thái giám, trước đây ngài là người ở trong Giám Thiên Ti, hẳn là ngài cũng biết thứ này khó làm như thế nào. Chúng ta phải tốn rất nhiều thời gian và sức lực mới bắt được hắn, ngài xem thứ này mới mẻ biết bao.”
Liên Tri Bắc có vẻ rất giỏi trong việc giao tiếp với thái giám, hai ba câu đã dụ được tên thái giám họ Tào kia mặt mày hớn hở rồi.
Một lúc sau, một tờ giấy có con dấu màu đỏ được đặt trên bàn tay run rẩy của Liên Tri Bắc:
“Đi đâu lĩnh đồ chắc không cần ta phải phí lời nữa nhỉ?”
Vị Tào công công kia nói xong lời này, liền không để ý đến hai người Lý Hỏa Vượng nữa. Ông ta viết cái gì đó rồi vứt vào trong chậu đồng đốt cháy.
Nhìn thấy tro bụi bốc lên bay ra ngoài cửa sổ, nét mặt của Tào công công trở nên nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Sau đó ông ta quay đầu lại căn dặn những tên thái giám khác đặt Linh Nghiệt ở bên trong hộp gỗ vào chiếc đĩa ngọc có khảm mã não bên cạnh
“Vậy công công ngươi cứ làm việc tiếp đi, chúng ta không quấy rầy ngươi nữa.”
Liên Tri Bắc mặt mày vui vẻ, tay cầm tờ giấy kia, mông hướng ra bên ngoài từ từ rời đi.
“Nơi này không trực tiếp giao Dương Thọ ra sao?”
Lý Hỏa Vượng thấp giọng hỏi.
"Đương nhiên rồi, dĩ nhiên là phải đến nhà kho để lấy. Mau đi thôi, chúng ta đi thêm một chuyến đến nhà kho. Ngươi có mang theo bạc vụn không? Diêm Vương dễ chọc, tiểu quỷ khó dây dưa. Cầm theo chút bạc vụn đi hối lộ thái giám ở nhà kho.”
“Ở cái nơi rách nát này sao lại có nhiều chuyện như vậy!”
Lý Hỏa Vượng không khỏi nhíu mày.
Ngay khi Liên Tri Bắc khẩn trương nhắc nhở Lý Hỏa Vượng nhỏ tiếng một chút, một tiếng rống vang dài truyền qua các lớp cửa.
"Hoàng thượng bệ hạ giá đáo"
Nghe vậy, vẻ mặt của Liên Tri Bắc chợt thay đổi. Nàng lập tức đi đến bên góc tường, hai đầu gối quỳ gối một cách quy củ, đầu cúi thấp dán sát vào mặt đất.
Mà lúc này trong lòng Lý Hỏa Vượng không khỏi muốn mắng người. Hắn không thèm quỳ gối trước tên tân hoàng đế Đại Lương này, trực tiếp đi đến bên cạnh Liên Tri Bắc, chuyển màu sắc cơ thể mình đến mặt đất trực tiếp ẩn thân.
"Hoàng thượng bệ hạ giá đáo~!"
"Hoàng thượng bệ hạ giá đáo~!"
Sau khi xướng tên ba lần liên tiếp, cuối cùng Lý Hỏa Vượng cũng nhìn thấy chính chủ. Tân hoàng đế Đại Lương mặc một bộ áo bào màu đen, trên đỉnh đầu đội mũ miện vàng. Hắn bước đi chậm rãi trong tiếng tiền hô hậu ủng của cung nữ cùng thái giám.
Khi Lý Hỏa Vượng dùng thị lực cực tốt của mình để nhìn rõ tướng mạo người trước mặt này, con ngươi hắn chợt co rút lại. Trước đây hắn đã từng gặp vị hoàng đế Đại Lương này rồi.
Lúc trước khi hắn đi cùng Miểu Miểu đến lễ hội, hắn chính là thiếu niên bị người khác lừa mua một con mèo ngọc giả với giá năm trăm hai!
Chiến trận của hoàng đế Đại Lương dần dần đến gần. Khi đi đến gần hắn, sau một lúc nghiêm túc quan sát, Lý Hỏa Vượng vô cùng chắc chắn người mà đêm hôm đó bản thân gặp chính là người này.
“Hắn thế mà lại là tân hoàng đế của Đại Lương?!”
Lý Hỏa Vượng thực sự không ngờ rằng tân hoàng đế của Đại Lương sẽ lẻn ra khỏi cung điện để đến lễ hội Thượng Tỵ xem những cô gái chưa lấy chồng.
Nhưng suy đi nghĩ lại, điều này có vẻ phù hợp với những chuyện hoang đường mà thiếu niên chừng mười mấy tuổi sẽ làm ra.
Mặc dù biết người này là hoàng đế của Đại Lương nhưng Lý Hỏa Vượng không có ý định trèo cành cao. Mới mấy tháng mà đã đổi ba vị hoàng đế rồi. Xem ra ngôi vị hoàng đế Đại Lương này không dễ ngồi chút nào.
Lý Hỏa Vượng ẩn thân lặng lẽ quan sát, ngay khi hắn cho rằng bản thân sẽ an toàn vượt qua thì một đạo sĩ tóc trắng đang nhắm mắt bên cạnh hoàng đế Đại Lương chợt mở mắt ra, lướt nhìn về phía hắn:
“Người nào!”
Cùng với tiếng hét này, hoàng đế Đại Lương tùy tiện để cho đám thái giám cung nữ vây quanh. Mà không biết đám thị vệ chui ra từ chỗ nào đã bao vây lấy vị trí của Lý Hỏa Vượng.
Khi thấy đám thị vệ kia sắp đâm vũ khí trong tay vào người mình, Lý Hỏa Vượng lập tức hiện ra nguyên hình rồi giơ lệnh bài Giám Thiên Ti bên hông mình lên.
Bầu không khí lập tức trở nên bế tắc. Những thị vệ kia tỏ ra vô cùng do dự, xem ra người này không phải là thích khách nhưng nếu như hắn là người của Giám Thiên Ti, vậy tại sao gặp phải bệ hạ lại phải ẩn núp ở nơi này? Họ đồng thời quay đầu nhìn về phía quốc sư, chờ đợi lệnh từ hắn.
"Ngươi là ai! Sao ngươi lại ở đây?!"
Một câu nói bình thường như vậy nhưng lại khiến cho Lý Hỏa Vượng cảm thấy hô hấp cũng trở nên khó khăn, cơ thể muốn cử động cũng rất không dễ dàng gì.
Sức mạnh của người này chắc chắn rất kinh khủng, từ sau khi có được thân phận của Hồng Trung, đã lâu rồi hắn chưa gặp qua cảm giác áp bách như này.