“Ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Nghe thấy Lý Hỏa Vượng nói chuyện, Bạch Linh Miểu biết hắn đã tỉnh rồi.
“Lý sư huynh, ngươi đã ngủ ba ngày rồi. Ta đã dùng chỉ khâu lại vết thương ở ngực ngươi và vết thương trên hông rồi.”
"Ồ..."
Lý Hỏa Vượng đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, giật mình chợt ngồi dậy.
Mặc kệ cơn đau xé da cắt thịt, Lý Hỏa Vượng lập tức chộp lấy thanh kiếm Đồng Tiền bên cạnh mình lên, khi nhìn thấy bên kia không có khói đen tỏa ra, trong lòng hắn lập tức chùng xuống.
"Lý sư huynh, ngươi đang tìm thứ gì không nhìn thấy sao? Ta đã đến chỗ bán hàng kia mua một hộp gỗ, để ta trang điểm cho ngươi.”
Cẩn thận mở chiếc hộp gỗ ra, Lý Hỏa Vượng dùng một đầu khác của chiếc đũa ăn cơm khẽ chọc vào trong chiếc hộp trống không kia.
Khi hắn cảm nhận được bên trong hộp gỗ có một lực cản kỳ lạ, lúc này Lý Hỏa Vượng mới thở phào nhẹ nhõm, Linh Nghiệt vẫn còn ở đó.
“Lý sư huynh, ngươi có đói không? Ta có nấu một ít canh.”
Bạch Linh Miểu vừa định vén rèm lên đi ra ngoài thì bị Lý Hỏa Vượng cản lại.
"Để tự ta đi lấy, bây giờ ngươi như vậy đừng có chạm vào lửa tránh bị phỏng.”
Khi Lý Hỏa Vượng xuống xe ngựa, những vết máu vừa mới khép lại trên người hắn lại bị nứt ra, bên ngoài không ngừng rướm máu.
Dù vẫn còn rất đau nhưng sau khi trải qua quá nhiều chuyện thì Lý Hỏa Vượng cũng bắt đầu trở nên có chút thích ứng rồi.
Sau khi ra khỏi xe ngựa, hắn mới nhận ra bên ngoài trời đã tối, Lý Tuế đang cầm một cuốn sách ngồi xổm bên đống lửa, móng tay dữ tợn không ngừng vẽ thứ gì đó trên không trung.
"Cha? Ngươi tỉnh rồi?"
Lý Tuế ngẩng đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng.
"Học vẽ bùa chú sao? Không tệ, cố gắng học cho tốt.”
Lý Hỏa Vượng vươn tay vỗ nhẹ vào đầu nó, sau đó một tay hắn cầm cái bát bên cạnh lên, múc canh ở trong nồi.
Nhưng khi hắn vừa múc ra một bát canh nóng hổi, Lý Tuế chợt nhô đầu ra nhanh chóng dùng đầu lưỡi liếʍ bát canh.
“Ngươi đang làm gì vậy?”
Lý Hỏa Vượng cong ngón tay cháy đen của mình búng mạnh vào cái đầu cứng của hắn.
"Cha, ta không thể được sao? Trước đây đều là ta ăn trước mà."
Lời này khiến cho Lý Hỏa Vượng đánh giá Lý Tuế trước mặt. Xem ra trí nhớ và tư duy của Màn Thầu đã dung nhập vào trong đầu Lý Tuế rồi.
“Không sao, ăn đi, ăn đi.”
Lý Hỏa Vượng đặt cái bát đến trước mặt hắn.
Nhìn Lý Tuế nhanh chóng liếʍ bát canh nóng hổi, Lý Hỏa Vượng nhẹ giọng nói:
"Lý Tuế, vết thương của ta rất nặng, mẹ ngươi cũng sắp bị mù rồi, trên đoạn đường tiếp theo ngươi tốt nhất nên chăm sóc cho nàng chút.”
"Được thôi, ta phải làm như thế nào?"
"Làm những việc như giặt quần áo, rửa bát, nhóm lửa thôi là chưa đủ, đi nhặt củi đốt nữa."
Lý Hỏa Vượng nói.
"Những việc này đều do nhị nương làm, nếu ta làm thì chẳng phải nhị nương sẽ không có việc gì để làm sao.”
"Nhị nương?"
"Ừm, chính là nhị nương thích đội mũ đỏ đó, ta rất thích nhị nương, có lúc chúng ta sẽ lặng lẽ nói chuyện phiếm nữa đó.”
"Chúng ta còn sẽ đi bắt thịt về ăn. Có lần chúng ta bắt được miếng thịt to ơi là to, chúng ta liền chia miếng thịt đó ra, mỗi người một nữa.”
“Nhị Thần sao...Quan hệ của nàng với Lý Tuế trở nên tốt như vậy từ khi nào vậy?”
Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Lý Hỏa Vượng phát hiện đây cũng không phải là chuyện gì xấu cả.
"Vậy được, khi nhị nương của ngươi làm việc thì ngươi ở bên cạnh giúp đỡ nàng.”
"Ừm, ta biết rồi."
Nhìn thấy Lý Tuế há cái miệng to như chậu máu, cái đầu lưỡi xúc tu màu đen rũ xuống bên trái, Lý Hỏa Vượng hiểu ý mỉm cười đưa cánh tay trái kéo đầu nó vào trong ngực mình, nhẹ nhàng vỗ về.
"Cảm ơn ngươi chuyện trước đó ở trong rừng đào. Nếu không phải có ngươi giúp đỡ thì lúc đó thật sự nguy to.”
Lúc này Lý Tuế không có thời gian trả lời những thứ này. Sau khi ngửi được mùi vị quen thuộc, nàng liền thè lưỡi ra, không ngừng liếʍ láp làn da cháy đen trên người Lý Hỏa Vượng.
“Tuế Tuế, ngươi có chuyện gì muốn làm sao?”
Lý Hỏa Vượng nhẹ giọng hỏi.
"Ta muốn mãi mãi ở bên cạnh cha."
"Ngươi không thể ở bên cạnh ta mãi được, dù sao ngươi cùng là con gái của ta chứ không phải thú cưng."
“Bây giờ thì không sao nhưng sau này ngươi sẽ có, từ từ suy nghĩ cho kỹ, nghĩ xong rồi thì nói với cha để cha xem có thể giúp ngươi được không,”
"Cha, ngươi nói gì ta nghe không hiểu."
"Sau này ngươi sẽ hiểu. Bây giờ ngươi bưng cho mẹ ngươi một bát canh nóng đi. Ăn xong chúng ta sẽ đi ngủ, ngày mai còn phải tiếp tục lên đường nữa.”
Đêm hôm đó là một đêm yên tĩnh, tuy nhiên khi Lý Hỏa Vượng tỉnh dậy, hắn liền phát hiện xe ngựa dưới người đang chuyển động, dường như mình lại dậy trễ nữa rồi.
Đẩy Lý Tuế đang đè trên người trên người mình ra, Lý Hỏa Vượng vén rèm xe ló đầu ra nhìn, hắn phát hiện xe ngựa lúc này đang ở trong một phố phường náo nhiệt.
"Xem ra chúng ta đã đi vào thành rồi, đây là tòa thành nào vậy?"
Lý Hỏa Vượng lấy bản đồ ra xem một chút, hắn nhận ra nơi này gọi là Lâm Chương, tuy không bằng Thượng Kinh và Ngân Lăng nhưng cũng miễn cưỡng được coi là một tòa thành lớn.
“Dựa theo tốc độ bây giờ, nhanh nhất mười ngày nữa có thể đến Thượng Kinh rồi.”
Lý Hỏa Vượng dùng những ngón tay bị cháy của mình vẽ một đường màu đen nhàn nhạt trên bản đồ.
"Lý sư huynh, ngươi tỉnh rồi sao? Ta thấy ngươi khá mệt, hay là chúng ta dừng lại chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày đi.”
Bạch Linh Miểu lên tiếng đề nghị