Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 755: Ý Đồ




Không có hương cắm trên đầu, tướng mạo thật sự của nàng được lộ ra. Nếu như chỉ nhìn từ ngoại hình thì nàng giống như một người phụ nữ nông dân rất bình thường.

Lý Hỏa Vượng không trả lời, người phụ nữ mập kia lại hỏi tiếp:

"Ta đến đây để tìm Linh Nghiệt, ngươi đến đây làm gì vậy?”

“Hả?”

Nghe vậy, Lý Hỏa Vượng lập tức nhổm người dậy, đánh giá nàng:

"Ngươi cũng nhận việc vặt này ư? Hai người có thể cùng nhận một việc à?"

"Lời này thật mới mẻ nha. Đương nhiên thì mấy người cùng nhận một việc vặt, dựa vào bản lĩnh, ai làm xong trước thì tính cho người đó.”

"Ờ…"

Lý Hỏa Vượng cố gắng xoay người lại, hắn dùng tay ấn nhẹ nửa phần thân dưới hơi có tri giác của mình lại:

"Vậy thì ngươi đến muộn rồi, Linh Nghiệt kia đã bị ta giết chết.”

"Cái gì?! Một mình ngươi?"

Biết được thông tin này, vẻ mặt của người phụ nữ mập vô cùng khiếp sợ.

Lý Hỏa Vượng có thể nhận ra mặc dù bên ngoài nàng tỏ ra rất ngạc nhiên, nhưng nếu nhìn từ thập tình bát khổ trong lòng nàng thì có thể thấy nàng không hề nghĩ như vậy. Người này trong ngoài không đồng nhất.

Nhưng đây cũng là hiện tượng bình thường, khi đi ra ngoài gặp phải người lạ thì đương nhiên phải đề phòng hơn. Lý Hỏa Vượng cũng vậy, sau khi người này xuất hiện, hắn chưa hề buông lỏng thanh kiếm Tử Tuệ trong tay mình ra một phút giây nào.

"Đại tỷ, ngươi vừa mới nói chuyện vặt trong Nội Ti dựa vào bản lĩnh, ai làm xong trước thì là của người đó. Đa tạ.”

Lý Hỏa Vượng cố gắng cong bắp chân mình lại, sau đó từ từ hạ xuống, chân của hắn đã có thể di chuyển rồi.

"Nói thì nói như vậy, nhưng mà...”

Người phụ nữa mập tỏ ra vô cùng nôn nóng.

Lý Hỏa Vượng nào còn thời gian để ý đến nàng, hắn cố gắng từ dưới đất bò dậy, rồi dùng thanh kiếm Đồng Tiền gánh Linh Nghiệt lên, chậm rãi đi về phía bên ngoài rừng đào.

"Chờ đã!!"

Ngay khi nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng nhanh chóng quay người lại, chĩa thẳng thanh trường kiếm trong tay vào trước chóp mũi nàng.

"Làm sao? Ngươi còn muốn cướp sao?"

Giọng điệu của Lý Hỏa Vượng không thân thiện chút nào.

Người phụ nữ mập cười mỉa, chậm rãi lùi ra sau mấy bước. Sau khi tránh khỏi phạm vi tấn công của Lý Hỏa Vượng, lúc này nàng mới lên tiếng giải thích:

"Đều là người của Giám Thiên Ti cả, sao ta có thể làm ra chuyện như vậy chứ."

Đối với chuyện này, Lý Hỏa Vượng đáp lại bằng một nụ cười nhạt, hắn quá hiểu về những thủ đoạn của các đồng sự ở trong Giám Thiên Ti rồi.

Chỉ cần bản thân vừa lộ ra một chút sợ sệt thì người phụ nữ này chắc chắn sẽ ra tay đánh lén mình, cướp lấy Linh Nghiệt, chiếm đoạt thù lao của mình.

Ở trong thế giới hỗn loạn này, mấy trăm viên Dương Thọ Đan không phải là một số lượng nhỏ. Dù sao thì chuyện vặt ở Giám Thiên Ti, chỉ là nói muốn Linh Nghiệt chứ họ sẽ không hỏi Linh Nghiệt này từ đâu ra.

"Không phải tốt nhất, vậy thì chúng ta đại lộ hướng lên trời, các hạ đi một bên, nhất định ngươi sẽ không muốn nếm thử chút thủ đoạn của Áo Cảnh Giáo đâu nhỉ.”

Sau khi nói xong lời đe dọa, Lý Hỏa Vượng cầm chiến lợi phẩm của mình chậm rãi rút lui.

---

Trong rừng đào nồng nặc mùi than tro, Lý Hỏa Vượng không dám đi quá nhanh, xương thịt quanh eo hắn vẫn động đậy tựa như bất cứ lúc nào cũng có thể rớt ra.

Nhìn thấy Lý Hỏa Vượng càng lúc càng đi xa, vẻ mặt của người phụ nữ mập không kiềm được trở nên nôn nóng.

"Này, chàng trai trẻ, ta không muốn cái khác! Ta muốn thù lao là năm năm Vô Cấu Dương Thọ! Ngươi ra giá đi, ta mua!!”

“Không bán!”

Lý Hỏa Vượng từ chối không chút do dự. Hắn định giữ lại tuổi thọ không có tác dụng phụ này để kéo dài tính mạng của Bạch Linh Miểu.

Người phụ nữ mập kia dường như có chút không cam lòng. Nàng vẫn luôn đi theo từ phía xa, nhưng khi Lý Tuế xuất hiện, tứ chi bò lổm ngổm trên mặt đất, lộ ra hàm răng trắng dày đặc phát ra tiếng gầm gừ đe dọa với nàng, lúc này nàng mới dừng lại bước chân.

“Lý...Lý sư huynh?”

Bạch Linh Miểu nhìn chằm chằm một vệt đen mờ ở phía xa, trong giọng nói nhẹ nhàng mang theo có chút do dự, vừa nãy là màu đỏ mà sao mới đó đã biến thành màu đen rồi?

Lý Hỏa Vượng lập tức lên ngựa, hắn cố chịu đựng cơn đau dữ dội khắp người, điều khiển ngựa kéo xe đi.

"Lát nữa ta sẽ giải thích cho! Có người đang để mắt đến chúng ta, phải nhanh chóng rời khỏi đây thôi."

Xe ngựa chạy băng băng trên con đường đất trong đêm khuya. Chạy được mấy tiếng đồng hồ cho đến trưa hôm sau, khi miệng ngựa bắt đầu sùi bọt mép, lúc này Lý Hỏa Vượng mới dừng lại.

Thấy không có ai đi theo, Lý Hỏa Vượng thoáng thở phào nhẹ nhõm, không cần biết nữ nhân đang kiêng kỵ mình hay là vì cái gì khác, dù sao thì ít nhất nàng cũng không có âm hồn bất tán đi theo mình.

Lý Hỏa Vượng cố gắng chống đỡ cơ thể chồng chất vết thương qua một đêm, cuối cùng hắn không chịu đựng được nữa, ngả người nằm xuống phía sau màn xe.

"Miểu Miểu, ta ngủ một lát, tuyệt đối không được chạm vào bất cứ thứ gì trên thanh kiếm Đồng Tiền đó.”

Khi đầu hắn chạm vào đống quần áo mềm mại, Lý Hỏa Vượng lập tức mất đi tri giác.

Lần này, Lý Hỏa Vượng đã ngủ một giấc dài. Chờ đến khi hắn mở mắt ra lần nữa liền nhìn thấy Bạch Linh Miểu đang cầm bàn chải chà trên cơ thể cháy đen của mình.

Khẽ ngửi mũi, Lý Hỏa Vượng biết mùi đặc biệt đó là dầu trị bỏng.