Nhìn vào đôi mắt gần như biến thành màu trắng của nàng, Lý Hỏa Vượng khẽ lắc đầu:
"Thôi, thay xong mắt cho ngươi rồi chúng ta trở về thôn Ngưu Tâm từ từ nghỉ ngơi, đỡ phải xảy ra thêm rắc rối.”
Lý Hỏa Vượng nói như vậy cũng đã chuẩn bị làm như vậy rồi nhưng hắn không kiếm chuyện thì không có nghĩa là chuyện không tự tìm đến hắn.
Loại ánh mắt quanh minh chính đại đó, Lý Hỏa Vượng muốn không chú ý đến cũng khó.
Hắn vừa ngẩng đầu lên nhìn liền thấy người phụ nữ mập trước đó đã gặp ở rừng đào đang đứng trên lầu ba của quán rượu đầy khí phái. Nàng cười ha hả chắp tay với hắn.
"Xem ra vẫn chưa cắt đuôi được..."
---
Trên con đường lớn nào nhiệt, ngay khi Lý Hỏa Vượng đang nhìn chằm chằm vào người phụ nữ mập ở lầu ba, một tên tiểu nhị khéo léo từ trong quán rượu lao đến phía trước xe ngựa, mặt mày vui vẻ nói:
"Vị đại nhân này, có một vị khách nhân ở lầu ba quán rượu nhà ta đã đặt một bàn tiệc mời ngài, ngài xem...”
Là phúc không phải họa, là họa thì không thể tránh khỏi. Nếu đối phương đã quang minh chính đại tìm mình như vậy, Lý Hỏa Vượng cũng không định trốn nữa.
Chờ đến khi hắn dẫn theo Lý Tuế đi lên bậc thang bằng gỗ đến lầu ba của quán rượu, người phụ nữ mập kia sớm đã đứng đợi sẵn bên cạnh một bàn tiệc rượu phong phú rồi.
Cả lầu ba này không chỉ có nàng, những người đến ăn cơm khác cũng ở đây.
“Nào lại đây, ta kính ngươi một chén, hậu sinh khả úy, hậu sinh khả úy”
Người phụ nữ mập nâng chén rượu lên ngửa đầu đổ vào trong miệng mình.
Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế không được tự nhiên đi lại băng ghế ngồi xuống, khi hai người đồng thời cởi nón lá trên đầu mình xuống lộ ra một cái đầu cháy đen đáng sợ cùng một con chó lột da với các xúc tu nhúc nhích trên cả người bất ngờ xuất hiện ở trước mặt người khác.
Cảnh tượng kinh khủng như vậy khiến cho những thực khách khác dừng lại ngay lập tức, ngắn ngủi mấy giây sau, tiếng hét chói tai cùng với âm thanh sợ hãi cùng vang lên, không lâu sau họ đều bỏ chạy không còn một mống.
Lý Hỏa Vượng làm như vậy dĩ nhiên là vì muốn thị uy với đối phương.
Người phụ nữ mập dĩ nhiên cũng cảm nhận được địch ý của Lý Hỏa Vượng. Lúc này nàng mới mở miệng giải thích:
“Ôi chao, đứa trẻ này, tuổi của ta cũng đủ làm mẹ ngươi đó, ta còn có thể hại ngươi sao. Ta chỉ muốn thương lượng chút chuyện với ngươi thôi.”
"Trước đó ở chỗ hoang sơn dã lĩnh, ta biết bất luận ta có nói cái gì thì ngươi cũng sẽ không yên tâm, ngươi sợ ta sinh lòng ác ý, đúng không?”
“Vậy thì ngươi cứ yên tâm khi ở chỗ này đi. Ngươi xem, nha môn Tri phủ ở đối diện, chỉ cần ngươi hét một tiếng thì Giám Thiên Ti trong thành sẽ chạy tới ngay.”
Lý Tuế vừa mới cầm cái giò heo lên lại bị Lý Hỏa Vượng trực tiếp đánh rớt. Hắn trừng mắt nhìn người phụ nữ mập trước mặt, giọng điệu bình thản nói:
“Ngươi cứ quấn lấy ta như vậy chính là muốn Vô Cấu Dương Thọ đúng không? Ta vẫn nói câu nói đó: không bán.”
Vậy mà Lý Hỏa Vượng vừa mới nói lời này, người phụ nữ mập kia liền biến sắc, vô cùng khổ sở kể khổ với hắn.
"Đại nương của ta thật không dễ dàng gì. Từ nhỏ ta đã không có cha rồi, người mẹ số khổ kia của ta vất vả lắm mới nuôi nấng ta trưởng thành. Vốn dĩ ta muốn cho nàng hưởng phúc nhưng nào biết rằng tuổi thọ của nàng đã hết rồi. Hầy... nhớ năm đó hạn hán không có đồ ăn thức uống, nếu không phải vì đại nương muốn ta sống sót mà lấy máu của mình cho ta uống...”
Nghe đối phương nói như vậy, trên mặt Lý Hỏa Vượng lộ ra một tia buồn bực. Vốn dĩ hắn có thể nhấc chân rời đi nhưng hết lần này đến lần khác thập tình bát khổ của đối phương cứ hiện ra, những lời nàng nói đều là sự thật, ít nhất thì phần tình cảm bi thương này đều là thật.
"Ta vô cùng đồng cảm với những gì mà đại nương của ngươi gặp phải, nhưng mà thật có lỗi, bên ta cũng có người muốn kéo dài sinh mạng.”
Thấy Lý Hỏa Vượng định rời đi, người phụ nữ mập lập tức nôn nóng:
"Đại nương có thể đổi thứ khác cho ngươi! Ngươi chỉ cần nói mình thiếu thứ gì thôi! Chỉ cần cho ta Vô Cấu Dương Thọ thì thứ gì cũng được!”
Lý Hỏa Vượng đứng dậy:
"Tạm thời ta không cần thứ gì cả, xin lỗi, phiền ngươi đừng quấn lấy ta nữa.”
"Nếu ngươi cứ tiếp tục đi theo, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì đều không tốt cho cả ta và ngươi!”
Trơ mắt nhìn Lý Hỏa Vượng đi từng bước xuống bậc thang, người phụ nữ mập đột nhiên nói một câu khiến cho Lý Hỏa Vượng đang đặt tay trên tay vịn của cầu thang phải dừng lại giữa không trung.
"Cô gái trên xe ngựa của ngươi là Khiêu Đại Thần đúng không? Làm Khiêu Đại Thần rất khổ! Chỉ cần ngươi cho đại nương ta năm năm Vô Cấu Dương Thọ! Đại nương sẽ giúp ngươi đuổi Tiên gia trên người nàng đi!”
Lúc này Lý Hỏa Vượng xoay người lại, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt. Thập tình bát khổ trên người nàng chứng tỏ rằng nàng không có nói dối, nàng thật sự có biện pháp giải quyết triệt để Tiên gia.
Lúc đầu khi ở trên đường, Bạch Linh Miểu bị Tiên gia quấn lấy trở thành Khiêu Đại Thần. Đây vẫn luôn là tai họa ngầm không lớn cũng không nhỏ.
Cho Bạch Linh Miểu thêm năm năm tuổi thọ và thoát khỏi Tiên gia đều là hai lựa chọn vô cùng khó khăn.