Tuy nhiên lúc này, cho dù muốn chết Lý Hỏa Vượng cũng không làm được, bởi vì cơ thể hắn bây giờ cũng sắp bị Linh Nghiệt chống chế rồi!
Hắn có thể cảm nhận được ác ý của đối phương, đó là loại ác ý thuần túy. Từ trong ra ngoài đều là loại ác ý của sự độc ác cùng chán ghét đối với tất cả trên thế gian này, không ngừng đồng hóa ý thức của mình.
Có vẻ như Linh Nghiệt không phải là một loại sinh vật sống nào đó, mà là một thực thể của một loại nghiệp chướng nào đó! Một người dù xấu đến đâu cũng không thể nào không có chút lương thiện trong tâm được!
Lý Hỏa Vượng cảm giác được nửa khuôn mặt mình rơi xuống đất, hắn nghiến răng nghiến lợi nắm chặt hai tay:
"Cơ thể ta rất khỏe mạnh! Trong cơ thể ta không có Linh Nghiệt!"
Hắn cảm thấy hơi choáng váng một chút, cơ thể đang tan chảy của Lý Hỏa Vượng đột nhiên trở lại bình thường, thậm chí ngay cả làn da mà hắn đã tế cho Tam Hủy cũng khôi phục lại bình thường.
Nhưng Lý Hỏa Vượng hiểu rằng đây cũng chỉ là ảo giác, bây giờ hắn căn bản không thể lẫn lộn thật giả được.
Mượn thời gian trong chớp mắt này, hai chân Lý Hỏa Vượng chạy như điên ra bên ngoài rừng đào.
Chờ đến khi hắn thấy cỗ xe ngựa một lần nữa, cơ thể hắn giống như làm từ đậu hũ ầm ầm đổ sụp. Khi đầu hắn sắp rớt ra, hắn hét lên về phía xe ngựa:
"Lý Tuế! Trong người của ta có thứ gì đó! Mau giúp ta đuổi nó ra ngoài!"
Vừa dứt lời, cơ thể của Lý Hỏa Vượng lập tức hóa thành một đống máu thịt nhúc nhích, di chuyển sâu trong rừng đào.
“Cộc cộc cộc.” Tiếng bước chân vội vàng vang lên, Linh Nghiệt khống chế hai con mắt của Lý Hỏa Vượng quay đầu lại nhìn. Ngay tức khắc hắn liền thấy một con chó lớn cả người chỉ có máu thịt không có da, bốn chân của nó chạm đất chạy như điên về phía mình.
“Cha, ta đến rồi!!”
Giữa không trung, cơ thể Lý Tuế lập tức rã rời, máu thịt và xúc tu nhanh chóng hóa thành một quả cầu, đập mạnh lên trên máu thịt của Lý Hỏa Vượng.
Hai bãi máu thịt bắt đầu hòa quyện vào nhau, hợp lại thành một cục thịt khổng lồ mọc đầy xúc tu, hơn nữa còn lăn lộn dữ dội ở trong rừng đào bốc cháy này.
Mặt của Lý Hỏa Vượng và mặt của Lý Tuế thỉnh thoảng xuất hiện trong cục thịt, sau đó lại nhanh chóng biến mất. Cục thịt này có lúc tụ lại thành hình người, có lúc lạ hóa thành bãi máu thịt, có vẻ rất không ổn định.
Linh Nghiệt dường như cũng muốn chiếm lấy cơ thể của Lý Tuế giống như chiếm cơ thể của Lý Hỏa Vượng vậy, nhưng chuyện này không hề đơn giản như vậy. Dù sao thì bản thân tà ma của Hắc Thái Tuế này sống được đều dựa vào việc đoạt xác, huống chi nó còn bị Lý Hỏa Vượng đang khổ cực đoạt lại một chút quyền khống chế cản trở.
Trước tình thế hai đánh một, Linh Nghiệt cuối cùng cũng bị đánh bại. Khi cơ thể của Lý Hỏa Vượng tập hợp lại thành một người khổng lồ, bụng của hắn bị vỡ ra, có thứ gì đó chui ra ngoài.
Lý Hỏa Vượng muốn tìm nó, nhưng hắn căn bản không thể thấy thứ đó ở đâu, hắn chỉ có thể nhìn vào dấu chân dính tro than trên mặt đất nhanh chóng biến mất tại một chỗ rẽ phía xa.
Đó là Linh Nghiệt, nó sẽ không bao giờ bị người có thất tình bát khổ thấy được.
“Cha, ngươi không sao chứ?”
Chờ Lý Tuế chui ra khỏi bụng của Lý Hỏa Vượng, cơ thể sưng vù của Lý Hỏa Vượng cuối cùng cũng trở lại bình thường.
Mặc dù nội tạng bị rối loạn, hơn nữa còn có một số nơi đặt sai vị trí, nhưng chí ít lần này cơ thể hoàn toàn thuộc về mình.
Nhìn dấu chân và hai đầu ngón tay vô cùng kỳ quái trên mặt đất đầy tro than, Lý Hỏa Vượng che lấy vết thương trên bụng mình, trong mắt hắn hiện lên một tia hận ý. Bản thân gặp trắc trở thiếu chút nữa thì bị mắc lừa ở chỗ này rồi.
Ngay sau đó, hắn chịu đựng cơn đau toàn thân, men theo dấu chân đi vào bên trong.
"Lý Tuế, ngươi chờ ở bên ngoài đi. Nếu ta gọi thì ngươi lập tức xông vào! Thời gian còn lại, ngươi hãy ở bên cạnh Miểu Miểu!"
Lần này, Lý Hỏa Vượng thả chậm bước chân, chậm rãi di chuyển ở bên trong khu rừng bốc cháy này.
Hắn tập trung toàn bộ tinh thần lắng nghe mọi âm thanh xung quanh. Nếu không nhìn được thì dùng tai nghe!
Thứ này xảo quyệt hơn nhiều so với tưởng tượng của hắn, nhất định phải khống chế được nó trong một chiêu mới được.
Đột nhiên Lý Hỏa Vượng nghe thấy một vài tiếng động sột soạt nhỏ vang lên phía sau lưng mình.
Lý Hỏa Vượng không làm gì ngay mà chậm rãi đi về phía trước. Khi hắn thấy một hốc cây trước sau thông với nhau, hắn liền khom người chui vào bên trong tựa như đang tìm kiếm gì đó.
Đúng lúc này, phía sau Lý Hỏa Vượng xuất hiện hai dấu chân kỳ quái trên mặt đất dính đầy than tro. Nó nhanh chóng di chuyển lại gần Lý Hỏa Vượng, men theo vết nứt trên người hắn chuẩn bị chui vào bên trong.
Nhưng vừa chui vào bên trong, ngay lập tức Linh Nghiệt nhận ra có gì đó không ổn. Cơ thể người này chỉ còn lại một nửa, một nửa trên đầu không thấy đâu nữa.
"Haha..cuối cùng cũng bắt được ngươi, không ngờ tới việc ta sẽ dùng nửa người dưới của bản thân làm mồi nhử nhỉ?"