"Vậy, Gia Cát huynh, Cửu Sắc Lộc này có hệ thống bài võ gì vậy?"
Không cần biết rốt cuộc là thứ gì, Lý Hỏa Vượng đã bắt đầu chuẩn bị thật kỹ để ra tay rồi.
"Nó ăn ráng mây và cũng sử dụng ráng mây, hãy để ý cơ thể của nó, những ánh sáng đó chính là được bắn ra từ đó đấy."
"Ừ."
Lý Hỏa Vượng hơi ưỡn người lên như con báo, quai hàm bạnh ra, cắn chặt.
Linh nghiệt ở phía xa dường như cảm nhận được điều gì đó, một số xương và máu thịt được ghép lại thành một con nai, nhìn về phía xung quanh của đào hoa lâm.
Đột nhiên, một con mạt chược Hồng Trung lăn lộn trên không, hạ cánh chắc chắn trên một cây đào, ngay khi linh nghiệt quay đầu nhìn về phía đó, Lý Hỏa Vượng lập tức lao ra từ phía sau cây đào, Đồng Tiền Kiếm trên tay giống như một cây roi dài, vung thật mạnh về phía cơ thể của nó.
Có một tiếng "bốp" lanh lảnh vang lên, máu thịt được rút ra từ thanh Đồng Tiền Kiếm nhanh chóng bốc lên một làn khói đen và khô héo như một đóa hoa.
Mặc dù có hiệu quả, nhưng có vẻ như thanh kiếm có thể chém quỷ giết tà này lại không giết được đối phương trong một đòn đánh.
Linh nghiệt bị tấn công bất ngờ kêu lên một tiếng, lần này nó không tập hợp lại thành hình dạng một con hươu nữa, mà di chuyển về phía Lý Hỏa Vượng như một cơn sóng thần bằng máu thịt.
Mặc dù nó dùng máu thịt ngay lập tức bao bọc toàn bộ cơ thể của Lý Hỏa Vượng, nhưng cơ thể của Lý Hỏa Vượng có thể xuyên qua tầng máu thịt mà không hề bị tổn thương gì, đây chỉ là một bóng ma bị biến đổi.
"giết!"
Thanh Tử Tuệ Kiếm chém sắt như chém bùn chém một nhát thật mạnh lên cơ thể Cửu Sắc Lộc, trực tiếp khoét ra một cái lỗ lớn.
Nhưng khi thấy vết chém da thịt nhanh chóng lành lại, Gia Cát Uyên ở bên cạnh bắt đầu bày mưu tính kế.
"Lý huynh, thế này không được, cơ thể phàm trần này chỉ là cái vỏ bên ngoài của nó, ngươi phải tìm ra linh nghiệt bên trong cơ thể hắn, lúc đó mới có hiệu quả!"
Lúc này, một tia sáng màu đỏ bắn đến chỗ Cửu Sắc Lộc, bị một kiếm của Lý Hỏa Vượng chém ngang, tạo nên khúc xạ trong không khí, quét xuống khu đào hoa lâm rộng lớn bên cạnh nó.
"Linh nghiệt trông như thế nào!"
Lý Hỏa Vượng nhanh chóng lui ra xa, kéo dài khoảng cách với đối phương.
"Ngươi không thể nhìn thấy nó, một người sống với tất cả các loại cảm xúc trên người cũng không thể nhìn thấy nó trông như thế nào."
"Nếu không thể nhìn thấy, vậy thì không cần nhìn nữa."
Vẻ mặt trở nên man rợ, Lý Hỏa Vượng lập tức cởi bỏ đạo bào màu đỏ trên người, trực tiếp lấy ra dao đánh lửa, quẹt vào người hắn.
---
Khi chiếc dao đánh lửa cọ xát tạo thành từng đốm lửa nhỏ rơi trên làn da của Lý Hỏa Vượng.
Kèm theo một tiếng nổ là cơn đau đớn dữ dội khiến Lý Hỏa Vượng gần như muốn ngất đi, trong nháy mắt cả người Lý Hỏa Vượng bốc cháy dữ dội.
Nhiệt độ cực cao khiến không khí xung quanh cũng trở nên méo mó, cơ thể hắn nhanh chóng bị cháy đen.
Nhưng khi thấy cả người Cửu Sắc Lộc trước mặt bốc lên khói đen, Lý Hỏa Vượng nhếch môi mỉm cười lao về phía nó.
Khi Lý Hỏa Vượng cả người bốc cháy nặng nề đâm vào bãi máu thịt kia, trong nháy mắt bãi máu thịt kia bị ngọn lửa hừng hực bao lấy, ầm ầm bốc cháy.
Nhìn những thứ máu thịt bốc cháy dữ dội này bắt đầu vặn vẹo biến thành màu đen, Lý Hỏa Vượng thoáng thở phào nhẹ nhõm. Trước khi tới đây, hắn đã quyết định không lấy da mình làm thành bùa hộ mạng, xem ra đó là lựa chọn đúng đắn.
Nhưng dần dần, khi bãi máu thịt đang giãy giụa kia ngừng chuyển động, Lý Hỏa Vượng chợt phát hiện có gì đó không đúng.
Hắn lao vào đống lửa, giơ thanh kiếm Tử Tuệ trên tay chém mạnh vào đống than kia. Từ trong ra ngoài hắn đều lật qua một lần, nhưng lại không tìm được Linh Nghiệt mà bản thân cần.
“Nó chạy mất rồi!”
Sắc mặt của Lý Hỏa Vượng trở nên vô cùng khó coi, con Linh Nghiệt này gian xảo hơn hắn tưởng tượng rất nhiều.
"Ta xem ngươi có thể chạy đi đâu!!"
Lý Hỏa Vượng nhìn xung quanh một vòng rồi ngồi xuống, hắn đưa tay đè đám cỏ dại và cây khô trên mặt đất xuống. Lấy hắn làm trung tâm, một vòng lửa xung quanh tản ra bốn phía giống như vật sống trèo lên trên gỗ đào xung quanh.
Từng cây gỗ đào bị đốt cháy giống như bệnh dịch truyền nhiễm, chẳng bao lâu nơi này liền biến thành một biển lửa.
Lý Hỏa Vượng đứng trong ngọn lửa ngắm nhìn xung quanh. Hắn đang tìm kiếm bất kỳ cái gì có dấu hiệu bất thường nhưng lại không có gì xảy ra cả. Linh Nghiệt không hề bị trận lửa này ép ra ngoài, thứ này còn khó đối phó hơn hắn tưởng tượng.
"Làm sao đây? Nếu nó chạy mất, phải tìm lại từ đầu sẽ rất phiền phức."
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ một lúc, hắn định bói cho thứ này một quẻ.
Nhưng khi Lý Hỏa Vượng dùng kiếm tự rạch một vết thương trên người mình, hắn thấy ngọn lửa trên mu bàn tay mình bỗng nhiên chui thẳng vào trong vết thương của hắn giống như sống lại vậy.
"Nguy to! Linh Nghiệt kia đã nhập thân vào lửa rồi!!"
Lúc này Lý Hỏa Vượng mới phản ứng lại, nhưng dường như đã muộn rồi.
Ngọn lửa trên người hắn và ngọn lửa trên những cây đào xung quanh bị dập tắt ngay lập tức. Hơn nữa thân thể hắn bắt đầu tan vỡ giống như Cửu Sắc Lộc trước đó, máu thịt xương da lông tóc của hắn bắt đầu tách rời ra thành một đống.
Lý Hỏa Vượng cảm nhận được hết cảm giác đau xé trên mỗi tấc da thịt, cảm giác cả người bị hòa tan đến tê liệt đi. Cảm giác bị hành hạ này có thể khiến cho con người muốn chết ngay lập tức.