Lúc này, Gia Cát Uyên lại lên tiếng.
"Sau khi bạn của ta bị linh nghiệt khống chế, hắn không chỉ có thể sử dụng những công pháp thần thông mà hắn đã học được trong quá khứ mà còn vượt qua được linh nghiệt, sức mạnh cũng trở nên mạnh mẽ hơn."
"Lý huynh, Giám Thiên Ti luôn nói sức mạnh của linh nghiệt thế này thế nọ, nhưng ngươi phải thật cẩn thận, linh nghiệt này là một thứ không bao giờ nghe lý lẽ, chẳng mấy chốc sẽ bắt đầu giao đấu với ngươi, mới giây trước vẫn còn là linh nghiệt, nhưng một giây sau thì không phải nữa."
"Nó luôn có thể thay đổi đối tượng để bám thân, đây mới là điểm nguy hiểm nhất của linh nghiệt, ngươi phải nhân lúc nó chưa kịp phản ứng mà lập tức giết chết nó."
"Nếu ngươi chạm trán linh nghiệt, nhất định phải chắn chắn rằng mình sẽ thắng rồi hẵng ra tay, trong trường hợp ngươi bị nó bắt sống, vậy thì coi như cuộc sống của ngươi sống không bằng chết, linh nghiệt linh nghiệt, nặng ở chữ nghiệt, không phải chữ linh."
Gia Cát Uyên vừa nói xong lời này thì đột nhiên dừng lại, dưới chân của hắn có một cái xác khỉ khô quắp nằm bên cạnh, miệng của nó há rất to, tứ chi co quắp, vùng bụng của nó cũng bị vạch ra, nội tạng thối rữa bên trong trải ra trên mặt đất giống như một bông hoa.
"Gia Cát huynh, theo như lời ngươi nói, lần này xem ra đã tìm được chính chủ rồi?"
Gia Cát Uyên thận trọng gật đầu.
Lý Hỏa Vượng giữ cái đầu thật bình tĩnh và cẩn thận, chậm rãi đi về phía sâu trong đào hoa lâm, số lượng xác chết bị tra tấn đến mức vặn vẹo biến dạng trên mặt đất dần dần tăng lên, trong số xác chết đó không chỉ của động vật, mà còn có con người, vô số những người có cái chết cực kỳ thê thảm.
"Suỵt! Im lặng! Hình như ta đã nghe thấy gì đó!"
Lời nói của Lý Hỏa Vượng đã ngăn lại âm thanh siêu độ của hòa thượng.
Hắn nằm trên mặt đất, áp tai xuống đất chăm chú lắng nghe.
"Đây là...tiếng hít thở?"
"Hít hà hít hà."
m thanh hít thở có tiết tấu thông qua mặt đất truyền vào tai Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ngay lập tức nắm chặt chuôi kiếm, từ từ tiến lại gần hướng phát ra âm thanh.
Ngay khi âm thanh trở nên lớn hơn, Lý Hỏa Vượng vạch ra một cành cây, cảnh tượng trước mắt khiến cho hai mắt hắn run lên không ngừng.
Chỉ nhìn thấy một mảng lớn máu thịt trộn lẫn với xương cùng nội tạng ở một khoảng đất trống cách đó không xa, giống như một cái hồ nước nhỏ nằm co quắp trên mặt đất.
"Hít hà hít hà."
Cùng với tiếng hít thở, vũng máu thịt này lúc thì trương ra lúc thì co lại, từng sợi màu đỏ rơi từ trên không trung xuống, chui vào bên trong khe hở của mảng máu thịt ấy.
Lý Hỏa Vượng thuận theo cây cột màu đỏ nhìn lên trên, lúc này hắn mới nhận ra rằng màu đỏ đó thực ra chính là ráng chiều trên bầu trời, không ngờ tên này lại đang ăn ráng chiều của bầu trời.
"Đây chính là linh nghiệt sao?"
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đang thầm nghĩ ngợi trong lòng, một con chuột chạy ngang qua vũng máu thịt đó, chui ra khỏi một cái xác teo tóp ở đằng xa và bắt đầu gặm nhấm.
Đột nhiên vũng máu thịt bắt đầu rung chuyển. Chúng nhanh chóng tập hợp lại và bất ngờ liên kết lại đột ngột tạo thành một con hươu mẹ khổng lồ như một ngôi nhà trệt.
Con hươu khổng lồ có sáu chân này có sừng hoa mai khổng lồ trên đầu, hình dạng giống như hai cây đào. Bộ lông trên cơ thể nó giống như một chiếc cầu vồng mục nát, vừa xỉn màu nhưng lại đầy màu sắc.
Đối với lý do tại sao Lý Hỏa Vượng có thể đánh giá rằng đó là một con hươu mẹ, là bởi vì dưới vùng bụng của nó đang kéo lê một con nai con đã chết. Nó dường như đã hoàn toàn bị đóng đinh vào khoảnh khắc sinh khó đó.
"Gia Cát huynh, linh nghiệt này đã ký sinh lên cơ thể của cái gì rồi?"
Lý Hỏa Vượng trầm giọng hỏi, nhìn về con hươu khổng lồ phía xa xa.
"Anh Chiêu, người bình thường thích gọi nó là Cửu Sắc Lộc."
Cửu Sắc Lộc? Lý Hỏa Vượng nhìn những sợi lông cầu vồng mục nát trên cơ thể của con hươu khổng lồ.
Đột nhiên, linh nghiệt xa xa bất ngờ chuyển động, cơ thể nó cùng với một vệt bóng lao nhanh về phía cái xác mà con chuột đang gặm nhấm.
Rõ ràng là nó có thể giẫm chết con chuột chỉ bằng một cái giẫm chân, nhưng nó lại cố ý không làm như vậy, thay vào đó, đầu tiên nó giẫm lên đuôi con chuột bằng chiếc móng hình hoa mai của mình, sau đó dùng một cái móng khác giẫm thật mạnh vào chân sau của con chuột, sau đó di qua di lại.
Con chuột bị đau kêu lên những tiếng rít gào không ngừng, nhưng Cửu Sắc Lộc không hề có ý dừng lại, nó ngẩng đầu rít gào, âm thanh tràn đầy sự sung sướиɠ.
Khi tứ chi của con chuột hoàn toàn bị giẫm thành một đống thịt nhão, Cửu Sắc Lộc bắt đầu nhấc móng lên đè lên ngực con chuột rồi từ từ ấn xuống thật mạnh.
Phải đến khi con chuột nôn hết toàn bộ các cơ quan nội tạng trong bụng ra, Cửu Sắc Lộc mới hài lòng biến trở lại thành một vũng máu thịt như ban đầu.
Lý Hỏa Vượng cau mày, khó khăn nuốt xuống một ngụm nước bọt, sau đó hắn dùng một giọng nói trầm thấp nhất, lên tiếng:
"Gia Cát huynh, thứ này có phải bị ép đến điên rồi không? Hay là bản chất của nó chính là thích hành hạ đến chết như vậy?"
"Linh nghiệt, thiên địa bất nhân, coi vạn vật như cỏ rác, đây chính là nghiệt do thiên địa tạo ra, sự xuất hiện của nó vốn dĩ chính là một sai lầm."
Gia Cát Uyên như nhớ tới điều gì đó, sắc mặt trở nên khó coi hơn trước.