Sau khi chọn đi chọn lại, cuối cùng chẳng còn lại bao nhiêu, ngay khi Lý Hỏa Vượng đang lưỡng lự không biết có nên chọn pháp nhãn trước đó hay không thì lời nói của thái giám đã khiến hắn chú ý.
"Cách thứ tám nhé, là Xá Lợi Tử của một cao tăng đắc đạo trong thời kỳ Đại Tề, chỉ cần lấy Xá Lợi Tử này trộn với Vô Căn Thủy là có thể có được tâm nhãn thông, tâm nhãn thông này chính là tâm của một con mắt không mù, không có mắt cũng có thể biết những gì đang xảy ra xung quanh."
"Cái này...có vẻ có chút thú vị. "
Trước kia hắn dường như đã đi vào ngõ cụt, thực ra Bạch Linh Miểu không nhất thiết phải có mắt mới có thể nhìn thấy đồ vật, bất kể dùng phương pháp nào, có thể để nàng ấy được hành động như bình thường là được.
Hơn nữa, cái gọi là tâm nhãn thông này, nghe có vẻ như hạn chế tàng hình và ảo ảnh, có thể khiến thực lực của Bạch Linh Miểu tăng lên một cấp cao hơn.
"Công công, vậy lấy cái này đi."
"Đại nhân, chờ một chút, ta còn chưa nói xong, Xá Lợi Tử này không phải ai cũng có thể sử dụng, phải là người hữu duyên có lòng tốt mới được, nghe nói người có trái tim càng lương thiện thì tâm nhãn thông sẽ càng lợi hại, ngược lại nếu là ngươi có trái tim độc ác thì sẽ bị Xá Lợi Tử trực tiếp siêu độ."
"Thiện tâm? Không sao, cứ lấy cái này đi."
Nếu cứ đi theo cách này, trái tim của ai lương thiện nhất, đó chắc chắn là Bạch Linh Miểu rồi, không có ai phù hợp hơn.
Thái giám Tiền Nhãn kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn chiếc đạo bào màu máu trên người của Lý Hỏa Vượng, rồi nhìn hai hàng dụng cụ tra tấn dính máu khác nhau ở vạt áo, nghi ngờ hỏi:
"Đại nhân, ngài thiện tâm thật sao?"
Rõ ràng là hắn tưởng lầm Lý Hỏa Vượng lấy thứ này để dùng cho mình.
"Ta không có lòng tốt sao? Nói nhảm gì đó! Ta muốn cái này! Mau lấy cho ta!"
Lý Hỏa Vượng cau mày nói.
Nghe vậy, thái giám cũng không nói gì, quay người, dẫn theo Lý Hỏa Vượng đi về hướng bên trong tủ gỗ.
Nhưng mới vừa đi được vài bước, hắn quay đầu nhìn về phía Lý Hỏa Vượng, ngập ngừng nói:
"Đại nhân, thực xin lỗi, còn có một chuyện quan trọng hơn nữa mà lúc nãy tiểu nhân quên hỏi. Ừm...Đừng trách tiểu nhân quá trực tiếp, Xá Lợi Tử này trị giá bốn trăm Dương Thọ Đan, ngài...có mua nổi không?"
---
"Bốn trăm?!"
Nghe thấy viên thái giám nói ra giá cả, đồng tử của Lý Hỏa Vượng hơi co lại, thậm chí không cần nhìn vào bình hồ lô của mình, hắn cũng biết trong đó chắc chắn không có nhiều như vậy.
"Ngài chớ ngại đắt, đây là một thứ đồ tốt ở thời kỳ Đại Tề một ngàn năm trước đấy, thời nay làm gì có cao tăng nào có tọa hóa có thể lấy được Xá Lợi Tử chứ."
Lý Hỏa Vượng thực sự không nghĩ rằng nó quá đắt, nhưng hắn thực sự không có nhiều như vậy, trước đây hắn luôn bận rộn giải quyết ảo giác, làm gì có thời gian nhớ đến việc kiếm Dương Thọ Đan.
"Vậy pháp nhãn trước đó giá cả thế nào."
Chỉ cần có thể giúp Bạch Linh Miểu nhìn lại được, Lý Hỏa Vượng cũng không quan tâm đến việc nàng trở nên xấu xí.
"Năm trăm."
Lời nói của thái giám đã hoàn toàn xua tan ý định sử dụng pháp khí rẻ tiền của Lý Hỏa Vượng, hắn cũng không ngờ pháp nhãn đó còn đắt hơn cả Xá Lợi Tử.
Hắn cũng có thể hiểu được ra, trên đời này, nếu nói đến độ hiểm độc, không ai qua được Giám Thiên Ti.
Dương Thọ Đan mà hắn phải nhọc nhằn khổ sở, ở bên ngoài vào sinh ra tử mới đổi lại được, kết quả, vào nội khố này, hắn chẳng đổi lại được thứ gì.
Không có Dương Thọ Đan thì không thể mang Xá Lợi Tử về cho Bạch Linh Miểu, mà không có Xá Lợi Tử, không lâu sau Bạch Linh Miểu sẽ bị mù, Lý Hỏa Vượng tuyệt đối không thể chịu đựng được kết cục này.
Nhớ năm đó trong bình hồ lô của Lý Chí chỉ có bốn viên Dương Thọ Đan, nhưng bây giờ hắn cần có đủ bốn trăm viên Dương Thọ Đan mới được, dù có đi cướp cũng không biết phải cướp chỗ nào.
"Nhưng ta đã giết cả nhà nàng ấy rồi, bỏ ra chút này thì có bõ bàng gì? Bất kể thế nào, Xá Lợi Tử nhất định phải được đưa cho Bạch Linh Miểu!"
Lý Hỏa Vượng bước ra khỏi nội khố với những bước chân nặng nề như treo thêm đá.
Hắn không có đi ra khỏi Giám Thiên Ti mà là đi thẳng đến đại sảnh đầy bức bình phong, nơi nha môn của Giám Thiên Ti nhận công việc.
Mọi người vẫn là những người đó, nhưng khi đối mặt với họ, thái độ của Lý Hỏa Vượng đã thay đổi từ thù địch trở nên bình thường hơn.
Mặc dù người của Giám Thiên Ti coi mạng người như cỏ rác, nhưng trong khắp thiên hạ này, thực sự không thể thiếu những người như vậy.
"Nhĩ Cửu? Thật không ngờ ngươi vẫn còn sống, ta còn tưởng ngươi đã chết rồi chứ."
Nghe người đàn ông tên Nam Cung nói ra những lời giống như Tư Mã Lam đã nói trước đó, Lý Hỏa Vượng cũng lười phải giải thích lại thêm một lần nữa.
"Ta muốn nhận công việc, những việc nào được trả nhiều nhất?"
Lý Hỏa Vượng hỏi thẳng.
Nhìn thấy vẻ mặt nặng nề của Lý Hỏa Vượng, Nam Cung không hỏi han gì, lấy ra một cuốn sách đặt trước mặt hắn.
"Ngươi tự tìm đi, trang cuối cùng là được."
Lý Hỏa Vượng trực tiếp mở ra xem, một công việc được viết bằng bút chu sa trực tiếp ập tới trước mặt hắn.
"Hồng Trung của Tọa Vong Đạo, bất luận sống chết."
Ánh mắt hắn dừng lại ở đó một hồi lâu, Lý Hỏa Vượng mới bắt đầu lật sách về phía trước.