Phát Tài của Tọa Vong Đạo, Tây Phong của Tọa Vong Đạo, Bạch Bản của Tọa Vong Đạo, Tọa Vong Đạo, Tọa Vong Đạo, mấy trang liên tiếp đều là Tọa Vong Đạo, tin tức trước đây của Liễu Tông Nguyên quả không sai, Giám Thiên Ti đúng là đánh dấu đỏ với Tọa Vong Đạo rồi.
Mặc dù những thù lao này rất có giá trị nhưng Lý Hỏa Vượng thực sự không muốn tiếp xúc với những kẻ dối trá đó nữa.
Giữa Tam Nguyên Tứ Hỷ luôn có một mối liên hệ, chúng thuộc về thạch cao da chó, nếu giết một tên thì những phiền phức kéo theo sau đó sẽ không bao giờ có thể trừ khử được, giống như những gì đã xảy ra với Gia Cát Uyên trước đây vậy.
"Nhĩ Cửu huynh, trước đây không phải ngươi nói muốn trả thù Tọa Vong Đạo sao? Tại sao không nhận?"
"Ta đã dùng một con mắt để đánh đổi, đã trả xong thù của ta rồi, tên Tọa Vong Đạo đã giết đại trưởng lão cũng đã bị ta đích thân giết chết."
Sau khi nghiêm túc lật từng trang, bàn tay của Lý Hỏa Vượng đột nhiên dừng lại, ngón tay của hắn chậm rãi vạch qua hai chữ viết bằng bút lông.
"Linh nghiệt."
Mà bên dưới cái tên này, theo sát nó chính là thù lao của nó, bốn trăm ba mươi viên Dương Thọ Đan và năm năm Vô Cấu Dương Thọ.
Hắn ngẩng đầu nhìn Gia Cát Uyên đang đứng bên cạnh Nam Cung.
"Linh nghiệt? Linh Tự Bối?"
"Lý huynh, đây không phải là Linh Tự Bối, mọi thứ khác đều đúng, chỉ có nó là không phải."
Trên mặt Gia Cát Uyên hiện lên một tia kinh tởm.
"Đúng vậy, chính là linh nghiệt."
Nam Cung mở miệng, tiếp lời.
"Nhưng ngươi thực sự định nhận công việc này sao? Đừng nhìn thấy thù lao là Vô Cấu Dương Thọ liền mờ mắt, giải quyết nó chi bằng giải quyết Tọa Vong Đạo thì hơn, ít ra thì cũng an toàn hơn."
"Linh nghiệt này nguy hiểm như vậy sao? Lai lịch thế nào?"
"Nói về mức độ nguy hiểm thì, hẳn là vẫn ít hơn một chút so với Tâm Trọc, Tâm Tố, Tâm Bàn, thực ra thì, linh nghiệt này có dễ đối phó hay không phụ thuộc hoàn toàn vào thứ mà chúng bám vào."
"Nếu treo trên cơ thể con người thì cũng coi như dễ hơn nhiều, cùng lắm là thần tiên nửa điên rồ, nhưng nếu nó bám vào cơ thể của một tên tà ma lợi hại, hoặc thứ gì đó khác, hehe, vậy thì tha hồ mà chịu khổ."
"Cũng giống như một vài thứ ký sinh kỳ lạ vậy..."
Lý Hỏa Vượng bắt đầu hỏi Nam Cung về một số chi tiết của linh nghiệt.
Nhưng có một điều rất khó hiểu là những thứ mà linh nghiệt này ký sinh rất khác nhau, năng lực cũng hoàn toàn khác nhau, thậm chí đôi khi cả những thần thông cũng hoàn toàn trái ngược nhau.
Nhìn vào những ghi chép khác nhau về linh nghiệt trong cuốn sách, Lý Hỏa Vượng bắt đầu đánh giá và phán đoán xem với năng lực hiện tại của mình, liệu hắn có thể xử lý được tình huống này hay không.
Sau khi suy nghĩ một hồi, cuối cùng Lý Hỏa Vượng vẫn quyết định nhận công việc này, hiện tại hắn đã có được sức mạnh của Hồng Trung, không còn là Lý Hỏa Vượng trước đây nữa, không hẳn sẽ sợ linh nghiệt này.
Dù không đấu lại, nhưng nếu muốn chạy trốn vẫn là không thành vấn đề.
Hơn nữa linh nghiệt cũng chưa chắc đều lợi hại, trong sách này cũng ghi chép rằng, có một vị hòa thượng vận may lớn, gặp được một linh nghiệt bám trên ngọn cỏ đuôi chó, tự nhiên nhặt được một món hời lớn.
"Lấy cái này đi, không chọn nữa."
Lý Hỏa Vượng duỗi ngón tay ấn vào mực đóng dấu màu đỏ, ấn mạnh vào sách.
"Được rồi, đây là bốn nơi mà các điều tra viên trong ti nội tìm thấy có khả năng có linh nghiệt, ngươi có thể đi thăm dò một lượt tất cả các nơi này."
"Vẫn cần ta phải đi tìm?"
Lý Hỏa Vượng đưa tay nhận lấy bản đồ.
"Đương nhiên, vậy ngươi cho rằng lương thưởng hậu hĩnh như vậy có thể tự nhiên mà có sao? Nhưng hiện tại thẻ bài của ngươi đã lên đến kỳ rồi, có thể tìm thêm vài người giúp ngươi làm việc, như vậy cũng có thể giảm bớt rủi ro."
Nhưng Lý Hỏa Vượng không hề có ý định tìm người nhập bọn như Ký Tương trước đây, hắn trực tiếp cầm lấy bản đồ, xoay người bước ra ngoài.
Nếu tìm thêm một người thì sẽ phải chia thù lao cho thêm một người, nếu thù lao của việc này bị chia ra thì sẽ không đủ để mua Xá Lợi Tử nữa.
Mới lưu lại một đêm ở tiểu viện của Thượng Kinh thành, Lý Hỏa Vượng đã dẫn theo Lý Tuế và Bạch Linh Miểu tiếp tục lên đường.
Hắn vốn tưởng rằng sẽ sớm tìm được linh nghiệt, nhưng lại không ngờ rằng hai nơi đầu đều là giả, đến cái bóng của linh nghiệt cũng không có.
Một tháng rưỡi trôi qua trong chớp mắt.
"Bạch…bạch…bạch…"
Bạch Linh Miểu nghiêng người, cầm một thanh gỗ, nện thật mạnh chiếc áo choàng đỏ của Lý Hỏa Vượng lên tảng đá lớn bên sông.
Sau khi nện một hồi, Bạch Linh Miểu nhặt đạo bào lên, giũ nó trong dòng sông chảy xiết rồi lại vặn lên đá.
Nếu không có nơi bằng phẳng thì chỉ bằng cách này mới có thể giặt sạch hơn một chút.
Sau khi giặt xong quần áo của Lý Hỏa Vượng, tiếp theo là quần áo của nàng, nàng giặt rất cẩn thận, bời vì đây là đồ mà Lý sư huynh đã mua cho nàng lúc ở Thượng Kinh.
Trang phục rất đẹp, nàng rất thích.
Sau khi giặt một lượt sạch sẽ hết toàn bộ quần áo, nàng bỏ vào trong chậu rồi đứng dậy.
Bạch Linh Miểu ôm theo cái chậu gỗ, nhặt một chiếc cọc tre dày bằng ngón tay trên mặt đất, vừa dùng chiếc cọc tre gõ liên tục xuống con đường trước mặt, vừa đi về phía xe ngựa.