Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 745: Đổi Mắt




"Đúng vậy, ta muốn thứ này, đổi lấy bao nhiêu Dương Thọ Đan?"

Nghe được lời của Lý Hỏa Vượng, trên mặt thái giám tràn đầy ý cười.

"Yo, vị đại nhân này đúng là biết nhìn hàng, ngài có thể đổi bằng ba mươi năm tuổi thọ."

"Đắt như vậy?"

Lý Hỏa Vượng không khỏi giật mình, hắn biết rất rõ giá trị của Dương Thọ Đan này.

"Ai yo, không thì sao ta nói ngài biết nhìn hàng được, dù sao thì, ở chỗ như Tứ Tề này của chúng ta, những thứ này cũng hiếm lắm, để tiểu nhân nói cho ngài biết công dụng của chiếc mặt nạ này trước, ngài chỉ cần mang nó lên..."

"Được rồi, không cần ngươi giải thích, ta sẽ lấy cái này."

Lý Hỏa Vượng cầm lấy cái bình hồ lô quanh thắt lưng, đổ ra ba mươi viên Dương Thọ Đan.

"Đại nhân thật hào phóng! Mặt nạ đồng tiền này là của ngài rồi."

Đối phương cung kính đưa tay cầm lấy Dương Thọ Đan, trong mắt tràn đầy sự tham lam nhìn Dương Thọ Đan.

Lý Hỏa Vượng cầm lấy mặt nạ đồng tiền đeo lên mặt, cảm giác nặng nề quen thuộc này khiến hắn yên tâm hơn một chút, sau đó hắn đưa mắt nhìn về phía viên thái giám trước mặt.

"Xem dáng vẻ chiêu tài tiến bảo của ngươi, chẳng lẽ ngươi thờ Thần Tài sao? Ngươi quang minh chính đại bái thờ thứ này, lẽ nào trong cung không hề quản tới?"

"Hahaha, đại nhân thật biết nói đùa, trong thiên hạ này có ai không thờ thần tài chứ, có ai lại không thích nhiều tiền đúng không? Hahaha."

Thấy đối phương không trực tiếp trả lời câu hỏi của mình, Lý Hỏa Vượng cũng dứt khoát không hỏi nữa, trực tiếp nói ra mục đích chuyến đi lần này của mình.

"Yo, muốn giúp một người mù có thể nhìn thấy lại à, chuyện này tiểu nhân thật sự không dám chắc chắn, ngài đi theo ta đi, tiểu nhân sẽ bảo thuộc hạ kiểm tra thử xem."

Sau đó Lý Hỏa Vượng liền đi theo hắn đi qua mấy dãy tủ gỗ, khi khắp nơi đều xuất hiện những chiếc tủ gỗ xếp đầy những ô vuông nhỏ, hắn dường như có cảm giác mình đang ở trong một khu rừng.

Đặc biệt, càng vào bên trong, tủ gỗ càng cũ kỹ, hơn nữa còn xuất hiện những mảng mốc xanh ở các cạnh, góc.

Không biết có phải là ảo giác không, nhưng khi đi qua những nơi ẩm mốc đó, Lý Hỏa Vượng mơ hồ cảm thấy mình đang bị theo dõi.

Dưới sự dẫn dắt của thái giám, Lý Hỏa Vượng đi đến một bức tường ở góc bên trái, trên bức tường ẩm mốc có những lỗ hổng lớn nhỏ khác nhau.

Ngay khi Lý Hỏa Vượng còn chưa biết chuyện gì đang xảy ra, tên thái giám đó đã cầm cây bút chu sa trên bàn bên cạnh, viết mấy chữ lên một tờ giấy trắng, sau đó cuộn tờ giấy trắng thành một hình trụ rồi nhét vào một ống tre nhỏ, cuối cùng ném vào lỗ hổng trên tường.

"Đại nhân, xin đợi một lát, chốc nữa sẽ có tin tức, ngài yên tâm, ta đoán chừng có thể giúp mắt của ngài lần nữa thấy được ánh sáng đấy, những thứ trong nội khố này ấy, là đồ mà Giám Thiên Ti đã lưu lại mấy trăm năm, bảo bối tốt có vô vàn."

"Ta không vội."

Lý Hỏa Vượng nói, yên lặng chờ đợi bên cạnh bức tường.

Một lúc lâu sau, thấy bầu không khí có chút trầm mặc, Lý Hỏa Vượng nghĩ ngợi rồi nói với thái giám bên cạnh:

"Đúng rồi, công công, ngài có biết trận thiên tai vừa rồi không? Ti nội có lấy được thông tin gì khác không?"

Nghe xong những lời này, viên thái giám chắp tay trước Lý Hỏa Vượng.

"Đại nhân, tiểu nhân có thể giúp ngài giải thích rõ mấy chuyện ở nội khố, nhưng mấy chuyện ở bên ngoài, tiểu nhân thực sự không giúp gì được, từ khi sinh ra cho đến bây giờ, tiểu nhân chưa rời khỏi nội khố này bao giờ."

Nghe xong, Lý Hỏa Vượng chợt thấy trong người lạnh toát, ở nơi Đại Lương coi con người như một công cụ này, đúng là không từ bất cứ một thủ đoạn nào.

Một thái giám chưa từng đi ra thế giới bên ngoài đương nhiên sẽ ngăn chặn được tuyệt đối khả năng ăn trộm, điều đáng sợ hơn là, nhũng thái giám như vậy có thể không chỉ dừng lại ở con số một.

"Đu!"

Một ống trúc văng ra từ một cái lỗ trên tường.

Viên thái giám Tiền Nhãn nhặt nó lên và bóc ra xem, như thể cảm thấy vui mừng thay cho Lý Hỏa Vượng, hắn vui vẻ nói:

"Đại nhân, ta nói rồi mà, thực sự vẫn có cách! Hơn nữa không chỉ là một cách đâu!"

"Ồ? Nói ngay đi!"

Đúng là hắn đã đoán không sai, chỉ là một chuyện nhỏ như mắt mù mà thôi, trong Giám Thiên Ti nhất định phải có biện pháp giải quyết."

"Cách này ấy mà, tên là Lưu Châu Pháp Nhãn, chỉ cần chôn pháp nhãn có kích thước cỡ nắm tay ở Ấn Đường huyệt, không những có thể nhìn rõ hơn, mà còn có thể trừ ma chấn quỷ."

"Chỉ có một viên sao? Cỡ bằng nắm tay? Hơn nữa còn phải chôn trong Ấn Đường huyệt?"

Lý Hỏa Vượng nghĩ ngợi, Bạch Linh Miểu với con mắt bị mù dùng con mắt trên trán nhìn chằm chằm vào hắn, chỉ nghĩ thôi cũng khiến hắn không khỏi có chút hoảng hốt.

"Đại nhân, một con còn chưa đủ sao? Ngài không phải chỉ thiếu một con mắt thôi sao?"

Viên thái giám nhìn chằm chằm vào con mắt mù lòa của Lý Hỏa Vượng.

"Cái này không được, ta vận công Đại Chu Thiên phải đi qua Ấn Đường Huyệt, ngươi đổi cách khác đi."

"Ồ, vậy thì cách thứ hai, là Kim Kiều Diệu Kinh, có tiếng là sau khi lĩnh ngộ có thể làm người chết sống lại, chỉ có điều yêu cầu năng lực lĩnh ngộ hơi cao, cần phải đọc nhiều năm, thành tâm kiên định như thạch bàn."

"Đổi cách khác."

Viên thái giam nói ra từng lựa chọn một, nhưng tất cả đều bị Lý Hỏa Vượng từ chối hết cách này đến cách khác. Không phải mọi thứ không đáp ứng được yêu cầu của hắn, mà là luôn có những tác dụng phụ khác.