Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 744: Nhà Kho




Một người nói vậy, có thể sẽ nghi ngờ là lửa đảo, nhưng nếu gặp ai cũng nói cùng lời nói dối như vậy, thì người kiên định cũng sẽ phải dao động, nghi ngờ bản thân.

Như trước đây, rõ ràng những Tọa Vong Đạo đó chưa từng tiếp xúc với nhau, nhưng tất cả đều cùng nói mình là Hồng Trung rất ăn khớp, chính là dùng cách lừa này.

Nhưng không ngờ cứ lừa mãi lừa mãi, mình lại thành Hồng Trung thật.

Sau đó Bạch Linh Miểu chơi vô cùng vui vẻ, thậm chí còn uống chút rượu trắng.

Chơi mãi cho đến khi đèn l*иg trên phố tắt hết, Lý Hỏa Vượng mới cõng Bạch Linh Miểu ngà ngà say về nhà.

Bạch Linh Miểu nghiêng đầu nheo mắt, đầu ngón tay trắng nõn không ngừng vẽ vòng tròn trên lưng Lý Hỏa Vượng.

“Lý sư huynh, tết Thượng Ty thật là vui, thật muốn ngày nào cũng là tết thượng tỵ.”

“Ừm, sau này ngày nào cũng đón tết Thượng Tỵ.”

Lý Hỏa Vượng nói theo lời nàng.

Đi mãi đi mãi, Lý Hỏa Vượng cảm thấy lưng mình hơi ướt, sau lưng truyền đến tiếng nghẹn ngào.

Tiếng nghẹn ngào dần biến thành tiếng khóc, hình như Bạch Linh Miểu muốn dùng tay ngăn lại, nhưng tiếng khóc lại càng lúc càng to.

Cuối cùng, nàng chảy nước mắt nước mũi như trẻ con, bật khóc lớn lên lưng Lý Hỏa Vượng…

Bạch Linh Miểu điên cuồng đánh mạnh lên lưng Lý Hỏa Vượng bằng cả hai tay.

Tuy tối qua ở cùng Bạch Linh Miểu rất muộn, nhưng vừa sáng sớm Lý Hỏa Vượng đã thức dậy.

Hắn không vội đi, mà hít sâu một hơi, dùng ngón tay móc vào trong mắt trái của mình.

Hắn móc mạnh, mắt trái được lôi ra kèm theo máu.

“Đợi nàng thức dậy, nói với nàng ta đi tìm cách chữa đôi mắt của nàng rồi.”

Lý Hỏa Vượng thở hổn hển đặt nhãn cầu trong tay lên tay Nhị Thần.

Nhìn thấy khăn trùm đầu đỏ cô dâu lay động vì gật đầu, Lý Hỏa Vượng ôm nhẹ nàng, cầm hai thanh kiếm trên bàn rồi quay người đi.

Dậy sớm như vậy, lúc này một số đèn l*иg trên phố vừa bắt đầu được gỡ xuống, không ít người ngáp ngắn ngáp dài liên tục, hiển nhiên tối qua cũng dạo chơi rất muộn.

Lý Hỏa Vượng mua bánh quẩy kẹp bột nếp, vừa ăn và đi về phía Giám Thiên Ti.

Khi hắn ăn xong, thì cũng đến nơi, Lý Hỏa Vương lau tay dính dầu mỡ lên người sư tử đá, nhấc chân bước vào nha môn.

Hôm nay nhà họ Mặc canh cửa, Ti Mã Lam và một con chim đen đậu trên vai hắn cảm thấy vô cùng bất ngờ trước sự xuất hiện của Lý Hỏa Vượng.

“Nhĩ Cửu, thật không ngờ ngươi vẫn còn sống, đã lâu ngươi không xuất hiện, ta còn tưởng ngươi bị Tọa Vong Đạo giết rồi.”

Con chim đen của Ti Mã Lam lên tiếng nói với Lý Hỏa Vượng.

“Có lẽ ta vẫn chưa đến lúc chết, nhặt về đươc cái mạng, Ti Mã huynh vẫn khỏe chứ.”

Lý Hỏa Vượng chắp tay với hắn.

Từng gặp mấy lần, Ti Mã Lam nhà họ Mặc cũng coi như có quen biết Lý Hỏa Vượng.

Trò chuyện mấy câu, chửi rủa Tọa Vong Đạo nấy câu, Lý Hỏa Vượng nói đến chuyện chính với họ.

Hắn dùng tay vào một con mắt cụp mí còn lại của mình:

“Trong kho của Ti, có thứ gì cho người ta làm con mắt không?”

“Con mắt?”

Ti Mã Lam nghĩ một lúc rồi lắc đầu.

“Nhĩ Cửu huynh, kho của Giám Thiên Ti lớn như vậy, ta nào biết có hay không, ngươi phải tự đi tìm, trước đây ngươi từng vào trong kho chưa?”

Thấy Lý Hỏa Vượng lắc đầu, Ti Mã Lam bèn nói cho hắn biết vị trí của kho Giám Thiên Ti.

Lượn vòng trong hành lang dưới lòng đất giao thông thuận lời hồi lâu, khi Lý Hỏa Vượng đã đi khắp hoàn toàn không phân được phương hướng, thì cũng tìm được nhà kho.

Sau khi giơ lệnh bài chứng minh thân phận, Lý Hỏa Vượng đi vào trong.

Khi vừa đi vào, Lý Hỏa Vượng như tự co mình thành con chuột, sau đó xông vào một tủ thuốc lớn.

Trong nhà kho rộng lớn nói chuyện cũng có tiếng vọng lại, từng hàng tủ gỗ san sát các ô tủ vuông nhỏ ngay ngắn xếp thành hàng, Những tủ gỗ này rất cao, cao đến tận trần nhà cao ba trượng.

Bên trong tủ vuông gỗ có rất nhiều thứ khác nhau, một số tủ ô vuông được dán nhãn, một số hộp vuông được khóa lại.

Rất rõ ràng trong những hộp này đều chứa thiên linh địa bảo của Giám Thiên Ti.

Những người giúp Giám Thiên Ti làm việc đều dựa vào những thứ này.

Cũng không phải tất cả mọi thứ đều đặt trong những chiếc hộp vuông nhỏ đó, một số thứ nhỏ lẻ được chia ra theo loại đặt trên bàn dài.

Cũng có các loại đồ kỳ lạ hiếm có, nhưng Lý Hỏa Vượng không phân biệt được tác dụng của chúng.

“Đợi đã, đây chẳng phải đồ của ta sao?”

Lý Hỏa Vượng đưa tay cầm lên mặt nạ tiền đồng trên bàn dài.

Lần trước đóng giả Hồng Trung, sau khi đầu mình rơi ra, có lẽ thứ này cùng đầu của mình rơi vào trong tay Giám Thiên Ti.

Tuy bây giờ mình có con thoi Tâm Trọc của Gia Cát Uyên cho mình, nhưng có thể thêm một lớp bảo hiểm, đương nhiên Lý Hỏa Vượng sẽ không từ chối.

Đúng lúc hắn định lên tiếng, một tên thái giám từ bên cạnh tươi cười đi đến.

Hắn khác với thái giám đại sảnh trước đó, thái giám trong nhà kho không có con mắt, đôi mắt hoàn toàn bị thay thế bởi hai đồng tiền khâu lên.

"Vị đại nhân này, ngài có muốn chiếc mặt nạ này không? Đây là hàng mới đến, tốt lắm đấy."

Tên thái giám với hai đồng tiền xu đính trên mặt mỉm cười nhìn Lý Hỏa Vượng, với giọng nói âm nhu nửa nam nửa nữ, hắn chỉ về phía Lý Hỏa Vượng, hỏi.