Nhưng hiển nhiên Bạch Linh Miểu không quen bị người khác chú ý, căng thẳng không ngừng bấm móng tay lên hoa lan nhã nhặn được thêu trên tay áo:
“Lý sư huynh, tại sao họ cứ nhìn ta.”
“Vì ngươi xinh đẹp, ngươi đẹp nhất Thượng Kinh thành, tiếp theo còn muốn gì? Đúng rồi, ăn bánh rán, uống trà hoa, ăn cơm gạo đen! Tối nay ngươi đừng nghĩ gì, vui vẻ đón ngày lễ thuộc về ngươi!”
Bạch Linh Miểu ban đầu còn chưa cởi mở, nhưng do ảnh hưởng của bầu không khí xung quanh, và sự dẫn dắt của Lý Hỏa Vượng, nàng dần nở nụ cười, hòa nhập trong bầu không khí nháo nhiệt.
Nàng cùng Lý Hỏa Vượng đi dạo trên con phố phồn hoa của Thượng Kinh thành, ngắm cảnh đoán câu đố, ăn điểm tâm.
Lúc này, nàng mặc váy đẹp, ăn đồ ngon, hưởng thụ tất cả trong thời gian ngắn ngủi nhưng vô cùng vui vẻ.
Lý Hỏa Vượng theo Gia Cát Uyên xếp hàng phía sau, ngắm bóng dáng của Bạch Linh Miểu đang ném thẻ vào bình rượu ở xa xa, và cả khuôn mặt chuyên tâm của nàng.
“Bốp!”
Bốn chữ thiên tài bẩm sinh trên chiếc quạt trực tiếp tan rã, Gia Cát Uyên vừa quạt:
“Lý huynh, hình như hồng nhan tri kỷ của ngươi có tâm sự.”
Lý Hỏa Vượng khẽ gật đầu với vẻ phức tạp:
“Ta biết…ta biết.”
“Có cần tiểu sinh giúp người giải đáp không?”
“Gia Cát huynh, ta biết ngươi học vấn đầy mình, nhưng chuyện này, ngươi không giúp được, tạm thời ta cũng không có cách gì, chỉ có thể tạm thời giao cho thời gian, hy vọng thời gian có thể xóa tan tất cả.”
Trong lúc hai người trò chuyện, một thanh niên trẻ ôm con mèo ngọc đi về phía mình ở bên đường thu hút sự chú ý của Lý Hỏa Vượng.
Người này có làn da trắng ngần, ngũ quan thanh tú mang theo vẻ tuấn tú, cả người mặc đồ trắng hiện lên khí chất nho nhã.
Trên phố có rất nhiều cô gái, nhiều chàng trai ra ngoài ngắm các cô gái cũng là bình thường, nhưng kỳ lạ là Lý Hỏa Vượng không nhìn thấy được cảm xúc nỗi khổ của hắn, việc này rất bất thường.
Hơn nữa, bên cạnh hắn còn có mấy nô bộc thân hình cao lớn, Lý Hỏa Vương cũng bất ngờ phát hiện mình cũng không nhìn rõ được nông sâu của những nô bộc này.
Nhìn thấy họ đang không ngừng đi về phía mình, Lý Hỏa Vượng thấp thỏm:
“Họ là ai? Tại sao phải cảng trang lại gần ta? Chẳng lẽ thân phận tâm tố của ta bị lộ?”
Nhưng lúc Lý Hỏa Vượng nghĩ như vậy, thanh niên đó chuyển bước chân, đi vào cửa hàng đồ bằng ngọc bên đường, Lý Hỏa Vượng không yên tâm lặng lẽ đến gần.
Đi đến gần, Lý Hỏa Vượng phát hiện, dường như thanh niên đó muốn bảo chưởng quầy cừa hàng đồ bằng ngọc định giá cho mèo ngọc của hắn.
Nghe thấy chưởng quầy cửa hàng đồ bằng ngọc không ngừng khen mèo ngọc trong lòng mình, chàng trai đó tỏ ra vô cùng vui mừng:
“Haha, bản thiếu gia đúng là có con mắt, đồ chỉ mua bằng năm trăm lạng, lại đáng giá năm ngàn lượng!”
Đợi chàng trai đi ra, nô bộc bên cạnh hắn nịnh nọt không ngớt, khiến hắn càng vui.
Khi thấy họ vốn không đi về phía mình, mà đi thẳng về phía trước, Lý Hỏa Vượng thầm nhủ:
“Chuyện gì vậy? Chẳng lẽ họ chỉ qua đường thật thôi?”
“Có phải mình căng thẳng quá không?”
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng còn đang suy nghĩ vấn đề này, hắn bỗng phát hiện thanh niên đó lại đi về phía Bạch Linh Miểu!
Lý Hỏa Vượng lập tức co giò chạy, rút ra thành Đồng Tiền Kiếm, chỉ cần đối phương có hành động bất thường gì thì sẽ ra tay.
“Tại hạ xin chào cô nương.”
Ánh mắt thanh niên phát sáng nhìn chằm chằm mái tóc màu trắng của nàng.
---
Hành động của đối phương khiến Bạch Linh Miểu sợ lùi lại một bước, co lại phía sau Lý Hỏa Vượng:
“Ta đã thành thân rồi.”
Nhìn nô bộc cao lớn thô kệch phía sau hắn, Lý Hỏa Vượng đã chuẩn bị sẵn sàng ra tay, nhưng nào ngờ phản ứng của đối phương nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Ồ, làm phu nhân kinh sợ rồi, mong đừng trách ta.”
Nghe thấy lời này, trong mắt thiếu niên hiên lên tia thất vọng, cúi người hành lễ với Bạch Linh Miểu, quay người đi về phía trước.
Đi qua một đám ăn xin, hắn tiện tay vứt một nắm bạc vụn cho họ, vừa quay người lại đến chào hỏi một cô gái khác.
Cợt nhả như vậy, đương nhiên sẽ không được đáp lại, nhưng đối diện với sự từ chối của người khác, hắn cũng không tức giận, mà chào hỏi cô gái khác.
Nhìn bóng dáng của hắn, Lý Hỏa Vượng suy nghĩ rồi lớn tiếng nhắc nhở:
“Con mèo trong lòng ngươi là đồ giả, nó được làm từ ba miếng phỉ thúy vỡ ghép lại.”
“Ồ?”
Thiếu niên đó ôm mèo ngọc trong tay, kinh ngạc quay người:
“Vị huynh đài này, ngươi nhìn nhầm rồi, vừa nãy chưởng quầy đó nói đáng giá năm ngàn lượng.”
“Đó là cái bẫy, ngươi bị lừa rồi, phía dưới chân trái mèo ngọc đó có ba đường nứt dọc, hai đường nứt ngang.”
“Con mèo của ngươi có vết nứt đó, người khác mờ thấy thì biết phải định giá năm ngàn lượng, nhưng kể cả ngươi bán cho hắn hai ngàn lượng, hắn cũng không mua.”
“Ồ? Thật không?”
Đợi khi thấy thiếu niên đó kinh ngạc ôm mèo ngọc trong lòng đi về phía cửa hàng đồ bằng ngọc, Lý Hỏa Vượng kéo tay Bạch Linh Miểu đi về phía trước:
“Đi thôi, có lẽ chốc nữa sẽ đánh nhau.”
Sau khi đi một đoạn, Bạch Linh Miểu kinh ngạc nhìn Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, ngươi còn chưa xem mèo ngọc của hắn, làm sao biết mèo ngọc đó là đồ giả?”
Lý Hỏa Vượng không trả lời câu hỏi này, thực ra thuật lừa đảo đều giống nhau. Tọa Vong Đạo cũng dùng cách lừa đảo như vậy.
Chỉ cần một vị Tọa Vong Đạo trong đó để lại một dấu vết trên người của người nào đó, cho dù hai người trước sau không thông đồng, khi gặp phải Tọa Vong Đạo khác, bọn họ cũng sẽ dùng cách lừa đảo tương tự để lừa tiếp dựa theo dấu vết đó.