Đạo Quỷ Dị Tiên

Chương 742: Tết Thượng Tỵ




Không nói ra còn tốt, vừa nói ra, trong lòng Lý Hỏa Vượng như có một tảng đá đè nặng.

“Gia Cát huynh, còn về Vu Nhi Thần đó...”

Nói ra cái tên này, Lý Hỏa Vượng lập tức cảm thấy sâu bên trong tai trái đau nhức, ôm tai theo bản năng.

“Lý huynh đừng hỏi nữa, hỏi nữa thì sẽ xảy ra chuyện đấy, những việc kỳ lạ, cho dù ngươi biết thì đã làm sao, ngươi cũng không thay đổi được gì.”

“Hơn nữa ngươi cũng biết, ngươi chính là một phần của cơ thể họ, thì ngươi dính nhân quả báo ứng của họ.”

“Cái này không được nói, cái kia cũng không được nói, thế có chuyện gì được nói không?”

Lúc này trong lòng Lý Hỏa Vượng cảm thấy bực bội.

“Có, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, mọi thứ đều có hy vọng, việc duy nhất ta có thể nói bây giờ là, tuy Ti Mệnh chết, nhưng ít nhất tạm thời những ti mệnh quản lý thiên đạo đó không đáng ngại.”

“Nếu những Ti Mệnh thiên đạo đó thực sự xảy ra chuyện, chẳng phải đã thiếu một thiên đạo nào đó, chắc chắn ngươi biết nhanh hơn ta.”

Các loại cảnh tượng hỗn loạn xuất hiện trong đầu Lý Hỏa Vượng, khiến sắc mặt hắn càng thêm khó coi:

“Thế giới điên khùng này, mẹ kiếp, đúng là nơi không dành cho con người ở!”

“Lý sư huynh? Ngươi sao thế?”

Bạch Linh Miểu khoác áo, loạng choạng đi về phía bên này.

Lý Hỏa Vượng liếc vũng thịt phía xa một cái, vội tiến lên, dìu đỡ nàng quay về.

“Không có gì, ra ngoài đi vệ sinh thôi.”

Cảm giác mưa gió sắp ập đến khiến Lý Hỏa Vượng cảm thấy rất bất an, tuy có Giám Thiên Ti, nhưng cũng không biết rốt cuộc Giám Thiên Ti có chống đỡ được không.

Hiện giờ hắn không thể làm được gì nhiều, việc duy nhất có thể làm là mau chóng tu chân đến đại thành, khi đối diện với các loại nguy hiểm khó khăn, có thể bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.

Nghĩ đến đây, Lý Hỏa Vượng càng ôm chặt Bạch Linh Miểu trong lòng.

---

Sắc trời tối dần, thành Thượng Kinh bắt đầu treo đầy các loại đèn l*иg lớn nhỏ khác nhau.

Dường như so hơn kém vậy, cửa hàng càng đẳng cấp, đèn l*иg treo trước cửa càng sang trọng càng tinh tế.

Trên chùm trên l*иg, ngoại trừ một số bức tranh sơn thủy, còn viết một số câu đố, chuyên dành cho người du chơi đêm chơi đoán câu đố.

Vài người túm năm tụm ba vây quanh đèn l*иg, không ngừng suy đoán.

Những người đoán trúng vui mừng tháo đèn l*иg tinh tế xuống và mang về nhà trong sự ngưỡng mộ của người khác.

Những người không đoán trúng lại chắp tay xấu hổ lui xuống trong tiếng chế nhạo cười chê xung quanh.

Ngươi ở nơi nào hát, ta cũng lĩnh nhận, cả Thượng Kinh Thành vô cùng náo nhiệt.

Lý Hỏa Vượng dắt ngựa hơi nghiêng mình, tránh đám trẻ con chạy đến từ phía sau. Cô gái cầm đèn hoa lan, chàng trai trai cưỡi trúc mã, khuôn mặt nở nụ cười vui vẻ.

Đây là thủ đoạn của Giám Thiên Ti ư? Trước đây Thượng Kinh bị Đấu Mỗ hủy như vậy, trong thời gian mấy tháng ngắn ngủi, lại có thể khôi phục được bảy tám phần.

Lý Hỏa Vượng quan sát một lúc, hỏi Bạch Linh Miểu ngồi trên xe ngựa:

“Thượng Kinh Thành hiếm khi không ra lệnh giới nghiêm ban đêm, hôm nay là ngày tết gì?”

“Lý sư huynh, là tết Thượng Tỵ.”

Bạch Linh Miểu đang đọc sách nói nhỏ.

“Tết Thượng tỵ?”

Lý Hỏa Vượng nhanh chóng tìm được ngày tết này trong ký ức của Hồng Trung. Tết này là ngày các cô gái đến tuổi cập kê tổ chức“biện lễ”.

Ngày này, người lớn bắt đầu trang điểm cho cô gái mười lăm tuổi nhà mình, ăn đồ chiên, uồng trà hoa, ăn cơm gạo đen rồi ra ngoài dạo chơi, và đầu cắm hoa thạch lựu cầu xin Thần Hỉ nhân duyên tốt đẹp.

Cô gái chỉ cần qua Kê lễ, thì phải chú trọng nam nữ thụ thụ bất thân, không được tùy ý lộ mặt.

Hơn nữa qua kê lễ, bà mối cũng có thể đến nhà cầu thân.

“Tết Thượng tỵ.”

Lý Hỏa Vượng thầm đọc tên này, đi về phía căn nhà mà Ký Tương tặng mình trước đây.

Đúng lúc sắp đi vào con ngõ nhỏ, Lý Hỏa Vượng bỗng nhìn thấy Gia Cát Uyên chặn trước mặt mình.

“Ừm? Sao thế? Có mai phục hả?”

Trong mắt Lý Hỏa Vượng lập tức tràn đầy sát ý, cơ bắp căng chặt.

Gia Cát Uyên khẽ thở dài, lắc đầu rồi hất nhẹ cằm về phía Bạch Linh Miểu trên xe ngựa.

Nhìn thấy vẻ mặt thất thần của Bạch Linh Miểu lúc này, Lý Hỏa Vượng lập tức hiểu ý của Gia Cát Uyên:

“Miểu Miểu, trước đây ngươi chưa từng qua kê lễ trong tết thượng tỵ à?”

Bạch Linh Miểu khẽ lắc đầu:

“Chưa, lúc ta đón tết Thượng tỵ vào tuổi cập kê, đã bị Đan Dương Tử đưa đi.”

Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng đi về hướng mà Gia Cát Uyên cầm quạt chỉ, ở đó có một sạp hàng bán hoa thạch lựu.

Đợi hắn quay về, bèn cắm hoa thạch lựu màu cam sẫm trong tay lên giữa mái tóc màu trắng của Bạch Linh Miểu.

“Không sao, trước đây chưa làm, thì hôm nay ta làm giúp ngươi!”

Không đợi Bạch Linh Miểu do dự, Lý Hỏa Vượng kéo tay nàng, đi về phía cửa hàng may mặc cao cấp ở một bên.

Lý Tuế cũng muốn đi theo, nhưng liền bị Lý Hỏa Vượng gọi:

“Lý Tuế, cho xe về nhà đi!”

Sau khi Bạch Linh Miểu từ cửa hàng may đi ra, cả người hoàn toàn thay đổi.

Váy màu xanh nhạt, dây thắt lưng màu phù dung, thêm một chiếc váy dài màu tím xanh đuôi dài chấm đất thắt eo tay áo rộng, khiến nàng vừa xuất hiện trên đường đã thu hút bao nhiêu ánh nhìn…

Hiển nhiên cửa hàng may mặc sớm đã chuẩn bị cho tết Thượng Tỵ này, kích thước váy áo làm sẵn dành cho các cô gái mặc, Bạch Linh Miểu mặc lên rất vừa vặn.