“Vu Nhi Thần? Đó là thần tiên phương nào?”
Lý Hỏa Vượng cố gắng suy đi nghĩ lại cái tên kỳ lạ này trong đầu mấy lượt, nhưng kể cả trong ký ức hiểu biết rộng của Hồng Trung, cũng không có dấu vết gì liên quan đến Vu Nhi Thần.
Đúng lúc Lý Hỏa Vượng đang suy nghĩ, các thôn dân ở xa lại bắt đầu có biến hóa mới.
Những người trong vòng tròn yên tĩnh lại, họ tắt tất cả nến và đèn dầu, trong màn đêm, quỳ phủ phục dưới đất, lặng lẽ quỳ bái về phía trước.
“Họ đang bái lạy cái gì?”
Lý Hỏa Vượng thay đổi màu sắc cơ thể của mình thành màu đất, ẩn mình chậm rãi lần mò đi qua đó.
Lý Hỏa Vượng vốn suy đoán họ đang quỳ bái cây đa khổng lồ, nhưng sau đó phát hiện không phải vậy, rõ ràng hướng đối diện đỉnh đầu họ không có gì ngoại trừ một màn đen.
“Đợi một lát, bóng tối?”
Lý Hỏa Vượng nhìn về phía miếng vải đen treo trên vai tất cả họ, hình như miếng vải đen này có hàm ý gì đó.
“Vu Nhi Thần ơi!”
Tất cả mọi người vừa quỳ bái đồng loạt hô lên một tiếng, hai tay giơ cao, cả người nằm trên mặt đất, vẻ mặt phấn khởi nhìn lên bầu trời đen xì trên đỉnh đầu.
“Ầm..ầm..ầm..”
Mặt đất bắt đầu rung lên.
Lý Hỏa Vượng hơi căng thẳng nuốt nước miếng, đưa tay dúi thấp đầu của Lý Tuế bên cạnh.
Tiếng mặt đất rung càng lúc càng dữ dội, nhưng sau khi Lý Hỏa Vượng thấy trên khuôn mặt của những người ở phía xa đó hiện lên vẻ kinh hãi, hắn lập tức hiểu ra trận rung chuyển này không phải do Vu Nhi Thần mà họ hô gọi gây ra.
“giết!”
Một tiếng sấm nổ vang lên, một luồng ánh sáng trắng trong bóng tối bên trái lóe lên trong mắt Lý Hỏa Vượng, lập tức Lý Hỏa Vượng có cảm giác bị đao chém trúng.
Đúng lúc hắn lùi lại nửa bước, dụi mắt rồi chầm chầm mở ra, chỉ thấy một hàng binh lính giáp đen cưỡi chiến mã hừng hực trực tiếp xông về những người đó như dao cạo.
Khi đuôi ngựa cuối cùng quét qua, đừng nói là có ai sống sót hay không, ngay cả một bộ quần áo hoàn chỉnh cũng không thấy, chỉ còn lại thịt nát bọc xương vụn bốc lên khí nóng bừng bừng
Lúc này Lý Hỏa Vượng mới hiểu thì ra tiếng động đất vừa nãy là do đám binh lính cưỡi ngựa này gây ra.
Rõ ràng đám kỵ binh này chỉ có hơn ba mươi người, nhưng khi họ phi đến, lại khiến Lý Hỏa Vượng có cảm giác như hàng ngàn hàng vạn binh mã kéo đến.
“Soạt!”
Kỵ binh ở phía xa đồng loạt chuyển hướng, chĩa thẳng binh khí trên ngựa khổng lồ về phía Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng nhìn Lý Tuế ở bên cạnh một cái, trong lòng giật thót:
“Xong rồi, bị phát hiện rồi!”
Tiếng đất rung lại vang lên, hơn nữa còn nhanh chóng lại gần Lý Hỏa Vượng. Hắn đang định bỏ chạy, trong lòng lại có ảo giác bị nhắm vào, bất kể chạy đi đâu cũng không thoát nổi.
Đúng lúc họ sắp xong đến trước mặt Lý Hỏa Vượng, hắn lấy ra tấm bài của Giám Thiên Ti từ trong lòng và giơ cao.
Ầm một tiếng, mái tóc, tà áo góc áo của Lý Hỏa Vương bị thổi lật bay qua trái rồi qua phải, đội kỵ binh chia thành hai, như hai con sông cuồn cuộn, gào thét phi qua hai bên sườn Lý Hỏa Vượng.
Đợi khi Lý Hỏa Vượng quay người lại, thì thấy một kỵ binh đã dừng trước mặt mình.
Người này có thân hình cao lớn, trong tay cầm một con đao lớn, dừng ở đó như một ngọn núi, sức ép cực mạnh.
Kể cả nhìn từ dưới lên trên, Lý Hỏa Vượng cũng không thấy mặt của hắn, chỉ có thể thấy khí nóng bốc lên ngùn ngụt từ trong mũ giáp dày nặng.
Ngay khi Lý Hỏa Vượng đắn đo cân nhắc nên nói gì, “bốp”, người này đặt thanh đao lên lưng ngựa, hắn lấy ra một tấm tơ lụa màu vàng, căng thẳng ra hai bên, bắt đầu lớn tiếng đọc.
“Thượng thiên có lệnh, hoàng đế nhận lệnh! Dạo gần đây trong địa phận Đại Lương có pháp giáo khôi phục, những người này dùng lời lẽ mê hoặc chúng sinh để hiến tế thiên tai! Làm hại người! Phải chém đầu cả nhà! Bố cáo thiên hạ, lưu truyền rộng khắp!”
Sau khi vang giọng đọc thánh chỉ trong tay, cũng không đợi Lý Hỏa Vượng phản ứng lại, kỵ binh đó trực tiếp quay người bỏ đi.
Sau một chén trà, chỉ còn lại Lý Hỏa Vượng và Lý Tuế đơn độc đứng tại chỗ.
Lý Hỏa Vượng chậm rãi quay đầu, nhìn về phía vũng thịt lớn phía xa:
“Pháp giáo? Tế thiên tai? Thì ra những người này đang tế bái thiên tai? Vậy thì Vu Nhi Thần là…”
Lý Hỏa Vượng nói đến đây rồi lập tức vội im bặt, sắc mặt của hắn trở nên tái nhợt, hình như hắn cảm thấy giọng của mình lại bị lạc đi.
“Cha…cha không sao chứ?”
Lý Tuế lo lắng giật đạo bào màu đỏ của Lý Hỏa Vượng.
Lý Hỏa Vượng ôm đầu, lắc mạnh, bây giờ cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao Đại Lương phải điều động binh gia khi đối mặt với những chuyện nhỏ nhặt rồi, việc này không nằm ở việc thực lực của họ mạnh hay yếu, mà là người họ tế bái là ai.
“Sao lại thế...thiên tai mới xảy ra bao lâu chứ, sao lại có tông môn giáo phái tế bái thiên tai? Nhanh quá rồi đấy.”
“Còn những người của pháp giáo, thế bái Vu Nhi Thần đó, rốt cuộc muốn làm gì? Không, không đúng, chuyện này cần nghĩ kỹ lại, rốt cuộc Vu Nhi Thần đó muốn làm gì?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ vấn đề này, chậm rãi ngẩng đầu nhìn sang Gia Cát Uyên:
“Gia Cát huynh, sao lòng ta cứ không yên? Ngươi biết chuyện gì không?”
Gia Cát Uyên cau chặt mày nhìn sang vũng thịt phía xa, nắm chặt chiếc quạt trong tay:
“Lý huynh, ta không biết, ta cũng chỉ là người phàm thôi. Hy vọng thiên tai này không chỉ là mới bắt đầu.”