“Lý sư huynh, tại sao ngươi bảo ta phải đi theo đến?”
Bạch Linh Miểu cất giọng nhỏ nhẹ hỏi.
“Đương nhiên người phải đi theo rồi, chữa đôi mắt cho ngươi, ngươi không đi thì chữa thế nào?”
Lý Hỏa Vượng trả lời như rất đương nhiên.
“Ồ.”
Bạch Linh Miểu cúi đầu nhẹ giọng đáp lại.
“Mệt không? Phía trước có cái thôn, tối nay chúng ta có thể đến xin ở nhờ, không cần ngủ trên xe ngựa.”
“Đừng lo lắng, theo tốc độ hiện tại, tối mai chúng ta có thể đến được Thượng Kinh, đến lúc đó, ngươi không những có thể nhìn rõ mọi thứ trở lại, hơn nữa sau này ngươi cũng có thể mở mắt vào ban ngày rồi.”
“Ừm, vâng, Lý sư huynh, ta nghe theo ngươi.”
Không phải lần đầu tiên Lý Hỏa Vượng đến Thượng Kinh, hắn đã rất quen đường, lúc ánh chiều tà trên trời sắp tắt, cả thôn làng đã xuất hiện trước mặt hắn.
Nhưng đi đến gần, khuôn mặt Bạch Linh Miểu lộ ra vẻ lo lắng:
“Lý sư huynh, nơi này cũng vậy.”
Trông thì có vẻ ổn, nhưng chỉ cần lại gần, những ngôi nhà bằng gạch nghiêng ngả sập xệ, trông như muốn đổ, cỏ dại và mạng nhện giăng khắp nơi, cho thấy những ngôi nhà này đã không có ai ở một thời gian rồi.
Tuy sắc mặt Lý Hỏa Vượng nghiêm trọng, nhưng lại không bất ngờ, vì đây không phải lần đầu tiên hắn gặp phải tình huống này.
Tuy trận thiên tai đó diễn ra trong thời gian rất ngắn, nhưng ngôi làng không may mắn lắm đã tiễn một số người rời đi.
Kể cả có những thôn làng may mắn, không xảy ra chuyện gì, thì cũng chỉ là số ít.
Đây không phải là chuyện của một hai thôn làng, mà là chuyện của toàn thiên hạ, có trời mới biết có bao nhiêu người chết trong trận thiên tai này.
“Các ngươi tìm ai?”
Một giọng nói già nua khiến Lý Hỏa Vương lập tức nắm chặt thanh kiếm.
Nhưng khi nhìn thấy một ông lão già nua chỉ còn một cái răng, run rẩy chống gậy, tay của Lý Hỏa Vương bèn buông lỏng binh khí.
Trên vai phải của hắn đeo một miếng vải đen, cho thấy trong nhà vừa có người qua đời…
“Ông cụ, là tôi, còn nhớ tôi không? Lần trước tôi cũng xin ngủ ở nhà đây.”
Lý Hỏa Vượng đi đến trước mặt hắn, búng ngón tay giữa hai mắt hắn, rồi nói.
Ông cụ ngắm kỹ khuôn mặt của Lý Hỏa Vượng một lúc, lập tức bừng nhớ ra nói:
“A! Là tên nhóc ngươi à, nào nào nào. Bây giờ trong thôn có rất nhiều nhà trống. Lần này ngươi ở bao lâu cũng được.”
Đợi khi thấy hắn đi về phía trước, Bạch Linh Miểu lặng lẽ đi theo bên cạnh Lý Hỏa Vượng:
“Lý sư huynh, ngươi quen ông ta thật à?”
“Không, một vở kịch thôi, trí nhớ ông lão cũng không tốt.”
Ông lão dẫn hai người đi vào thôn, những người khác trong thôn dần xuất hiện trước mặt Lý Hỏa Vượng.
Những người này đều bưng một cái bát miệng rộng, ngồi xổm hoặc đứng dưới một gốc cây đa lớn, vừa ăn vừa trò chuyện nhân lúc trời còn chưa tối hẳn.
Nhìn thấy xe ngựa của Lý Hỏa Vượng, tất cả đều nhìn qua. Không ít người thân thiết với ông lão cũng tiện miệng đáp lời:
“Ông Triệu, có họ hàng thân thích đến à?”
Tuy vẻ mặt của họ rất bình thường, nhưng trên cánh tay của tất cả mọi người đều đeo vải đen,
Chẳng mấy chốc, Lý Hỏa Vượng được đưa đến trước một tiểu viện sạch sẽ:
“Đây là nhà của con trai út của ta, hắn đã chết rồi, ngươi ở đây đi.”
“Thực sự cảm ơn ngươi. Ông Triệu, còn phiền ngươi như vậy.”
“Ầy, ngươi nói kìa, chẳng phải chỉ ở nhờ thôi à, không sao, không sao.”
Nhìn bóng dáng hắn đi xa dần, Bạch Linh Miểu cất giọng thông cảm nói:
“Lý sư huynh, xem gia nơi này có rất nhiều người chết vì thiên tai lần này.”
Nghe thấy lời này, Lý Hỏa Vượng lập tức nhìn sang Gia Cát Uyên, lúc này, hắn lăng lẽ đứng ở trong không trung phía xa, trầm mặc quay lưng với mình.
Người nói vô tình, người nghe hữu ý, theo như những gì Lý Hỏa Vượng hiểu về hắn, chắc chắn Gia Cát Uyên sẽ đổ hết trách nhiệm cái chết của những người này lên mình.
“Thôi, đã qua hết rồi, đừng nói nữa, ta ra giếng lấy nước, làm bữa cơm nóng.”
Vì ngày mai còn phải lên đường, cho nên bữa tối chỉ ăn qua loa, hai người tắm rửa xong thì lên giường ngủ.
Lý Hỏa Vượng vốn tưởng rằng tối nay chắc hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng đúng vào canh ba, hắn bị Lý Tuế phụ trách gác đêm gọi dậy.
Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu đang thở chầm chậm bên cạnh, thấp giọng hỏi Lý Tuế bên giường:
“Sao thế?”
“Cha, họ hát kịch ở bên ngoài.”
“Hả?”
Lý Hỏa Vượng nhìn Bạch Linh Miểu lần nữa, nhẹ nhàng xuống giường, đẩy mở cửa đi ra ngoài.
Dưới gốc cây đa trước đó, Lý Hỏa Vượng nhìn thấy một đám người đang vây thành hình tròn, khoa chân múa tay nhảy điệu gì đó.
Họ không phải ai khác, chính là thôn dân dưới cây đã trước đó, thậm chí ngay cả ông lão dẫn đường cho Lý Hỏa Vượng cũng có mặt.
“Cha, họ đang làm gì thế?”
“Suỵt, đừng ồn, để ta xem.”
Lý Hỏa Vượng cau chặt mày, dường như mình có liên quan đến tông môn giáo phái mà chưa từng thấy qua.
Nhưng điều nghi hoặc là khi ông lão dẫn họ vào trong thôn, rõ ràng mình đã cố tình kiểm tra, và không cảm thấy ác ý gì từ trong cảm xúc của hắn.
“Chẳng lẽ họ giống như sư thái, miễn cưỡng coi là người tốt?”
Lý Hỏa Vượng suy nghĩ, cuối cùng quyết định yên lặng quan sát, xem xem rốt cuộc họ muốn làm gì.
Bất luận họ có ác ý với mình hay không, ít nhất hiện giờ Lý Hỏa Vương cũng không sợ.
Vì khoảng cách hơi xa, những lời họ lẩm bẩm đọc chỉ có thể rời rạc truyền vào trong tai Lý Hỏa Vượng.
“Chịu hết những việc không như ý vô hạn, Vu Nhi Thần à, trăm việc không như mong muốn, hết tiền và hết lương thực. Vu Nhi Thần à, quần áo cũng hết sạch.”