Từ sau khi Lý Hỏa Vượng có được nó cũng chưa từng dùng đến, dứt khoát cho Cẩu Oa luôn.
“Ôi trời, đây là pháp khí thần tiên đấy! Lý sư huynh, ngươi khách sáo quá, lại tặng không cho ta.”
Cẩu Oa vui mừng cầm trong tay, ngắm kỹ từ trên xuống dưới, miệng thì khen thần kỳ không ngớt.
“Còn phương thuốc này, ta đã chép một bản, trong đó có Nhuận Huyết Đan và Bồi Nguyên Cố Bản Đan, một vài phương pháp luyện đan dược, là do kẻ bị chốc đầu đó dạy ta khi ta ở Thanh Phong Quan.”
“Bên trong còn kẹp mốt số họa pháp phù lục dùng để hành nghề y, trong thôn không có mấy đại phu, tìm người biết chữ, mà học theo.”
“Ta..ta..ta..ta biết chữ! Ngày nào phu tử cũng khen ta có ngộ tính tốt! Bây giờ ta đã biết ba mươi chữ rồi!”
Dương Tiêu Hài tự tiến cử mình đi đến, cầm sổ phương thuốc đó, lật đi lật lại xem.
Lý Hỏa Vượng cau mày nhìn hắn:
“Ngươi cầm ngược rồi.”
“Ồ..ồ..ồ…”
Lý Hỏa Vượng lại xét kỹ năm người trước mặt:
“Mọi người đều là những người ra sống vào chết với ta, ta luôn cảm thấy thế giới này không yên ổn, chẳng may thực sự có chuyện, dựa núi núi đổ, dựa nước nước chảy, chỉ có thể dựa vào bản thân mình.”
“Haiz, không sao, chẳng phải chúng ta còn có ngươi ư, Lý sư huynh, ngươi thần thông quảng đại, ai dám không nể mặt Lý sư huynh của chúng ta.”
Lời nịnh hót của Cẩu Oa chỉ chuốc lấy ánh mắt lạnh lùng của Lý Hỏa Vượng.
“Lỡ như ngày nào đó ta chết thì sao? Lỡ như ngày nào đó ta lại phát điên thì sao? Các ngươi làm thế nào?”
Lý Hỏa Vượng vừa nói lời này, bầu không khí trong phòng lập tức trở nên nặng nề.
Cẩu Oa mở miệng, như muốn phá tan bầu không khí căng thẳng, nhưng lại không nói gì.
“Được rồi, ngoại trừ Cao Trí Kiên, những người khác lui trước đi.”
Bốn người cùng nhìn sang Cao Trí Kiên có thân hình cao lớn một cái, cầm đồ của Lý Hỏa Vương đưa cho rồi rời đi.
Lý Hỏa Vượng nhìn Cao Trí Kiên thân hình cao lớn trước mặt, sau một hồi suy nghĩ, lên tiếng nói:
“Trí Kiên, chắc chắn ngươi có quá khứ không đơn giản phải không? Tuy họ luôn nói ngươi ngốc, nhưng ta cảm thấy ngươi có trí tuệ tuyệt vời.”
Cao Trí Kiên trầm mặc gật đầu.
“Muốn quay về không?”
Cao Trí Kiên lắc đầu.
“Được, ngươi đã không quay về, vậy ta cũng không hỏi, sau này đây chính là nhà của ngươi, ngoại trừ ta và Miểu Miểu, ngươi có thực lực mạnh nhất, khi ta không có mặt, giúp ta trông coi tốt căn nhà này.”
Lý Hỏa Vượng dùng dao rạch bụng, lấy ra một tấm da người kèm máu từ bên trong.
“Cầm lấy, vào lúc quan trọng, thứ này có thể giúp ngươi đỡ một mạng.”
Dường như biết sự quý giá của thứ này, Cao Trí Kiên lập tức hít khí lạnh, xua tay từ chối.
“Bảo ngươi cầm thì ngươi cứ cầm!”
Lý Hỏa Vượng nhét trực tiếp vào tay hắn. Câu ‘da của ta sắp lành rồi’ đến bên miệng rồi lại nuốt xuống.
Lý Hỏa Vượng vỗ vai hắn:
“Đều là huynh đệ ra sống vào chết, ngươi khách sáo như người ngoài vậy.”
Cao Trí Kiên nhìn tấm da người trong lòng bàn tay mình, thận trọng cất đi.
Sau đó hắn đưa tay lấy ra con dao găm từ trong túi dụng cụ tra tấn của Lý Hỏa Vượng, rạch lòng bàn tay mình, rồi lại rạch lòng bàn tay của Lý Hỏa Vượng.
Sau đó hắn nắm hai lòng bàn tay chảy máu lại với nhau.
Lý Hỏa Vượng nhìn vết rạch dần đông lại ở lòng bàn tay mình, khẽ cười:
“Đây lại là phong tục ở đâu thế.”
Đợi sau khi Cao Trí Kiên đi, hắn lấy ra một tờ giấy tuyên từ trong lòng, đó là thứ được viết khi mù mắt trước đây, bốn hàng chữ trên đó là rắc rối hiện tại của mình.
“Rắc rối này không tồn tại!”
Khi Lý Hỏa Vượng dùng ngón tay run run chậm rãi lướt qua hàng thứ hai, chữ trên đó nhanh chóng biến mất.
Hai: Bất thường của thiên tai, nếu kế hoạch của Giám Thiên Ti bị Tọa Vong Đạo phá hỏng, chưa biết chừng, sau này vẫn sẽ có thiên tai như vậy, mình không sợ, nhưng phải bảo vệ thôn Ngưu Tâm thế nào.
---
“Cót két có két.”
Bánh xe nghiền thành hai đường vết xe nhỏ hẹp.
Lý Hỏa Vượng ngồi trên trước xe, quất nhẹ dây cương cho ngựa phi, còn Lý Tuế mặc áo tơi ngồi bên cạnh hắn, hiếu kỳ nhìn chim sẻ trên cành cây qua lớp màn đen treo dưới mũ.
Lý Hỏa Vượng đưa tay gõ lên xe ngựa:
“Miểu Miểu, không cần thiết ngày nào cũng ở bên trong, rất bí bách, giờ đã là hoàng hôn, ngươi có thể ra ngoài hóng gió.”
Bách Linh Miểu vén rèm xe, nhẹ nhàng ngồi bên cạnh Lý Hỏa Vượng, bỏ vải trắng che mắt, nhìn ngó xung quanh.
Nhìn khuôn mặt xinh đẹp đó, Lý Hỏa Vượng phát hiện, hình như Bạch Linh Miểu hơi khác, nếu trước đây đôi mắt của nàng màu hồng, thì bây giờ đôi mắt của nàng đã biến thành màu hồng trắng.
Điều này nghĩa là gì, không nói cũng biết.
Lý Hỏa Vượng đưa tay bóp nhẹ tay của nàng, an ủi nói:
“Không sao, sắp đến Thượng Kinh rồi, đợi đến được đó, chắc chắn chúng ta có thể tìm được cách giải quyết đôi mắt của ngươi.”
Trong bốn việc, vấn đề an toàn của thôn Ngưu Tâm tạm thời được giải quyết, tiếp sau đây việc gấp nhất chính là đôi mắt của Bạch Linh Miểu.
Chuyện này vô cùng gấp gáp, nhưng cũng may không khó giải quyết như tưởng tượng.
Đã chứng kiến cuộc đại chiến giữa Giám Thiên Ti và Tọa Vong Đạo trước đây, Lý Hỏa Vượng cảm thấy ở thế giới hỗn loạn này, đổi một đôi mắt không quá khó.